🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tân nương qua cửa, chưa qua đêm tân hôn thì tuyệt đối không thể giật khăn voan đỏ tân nương để gặp người khác, đây là tục lệ có từ sớm đã không biết bao nhiêu năm, điểm này không riêng đại gia tộc hào môn nào cả, liền ngay cả bách tính phổ thông cũng là như thế.
Nhưng mà lúc này...
"Cái này. . ."

"Cái này. . ."
Trên đài dưới đài, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao.
Đám người nhà họ Phương và Phương Biểu cũng sững sờ ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời ngay cả một câu đều nói không nên lời, Phương Khôn tiểu tử này, đến tột cùng đang làm trò quỷ gì?
Tô Nhan và Lục Châu cũng như mất hô hấp, trong lòng hai người chấn động vô cùng, nhưng lại không dám lên tiếng, hẳn là, là Phương Khôn đã phát hiện lúc này Tô Nghênh Hạ không thích hợp sao?
Nghĩ tới đây, hai cô gái mắt lớn trừng mắt
nhó.
Lúc này Hàn Tam Thiên chỉ nhìn lướt qua biến cố trong đó, bởi vì từ chỗ anh chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra mà thôi, mà mặt của tân nương bởi vì vị trí và trùng hợp bị Phương Khôn che mất, cho nên căn bản không nhìn thấy mặt.
Nhưng đối với loại hành vi phát cuồng này của Phương Khôn, Hàn Tam Thiên trái lại không có bất kỳ hứng thú gì.
Tên chó dại này một khi tức giận thì có chuyện gì không làm ra chứ? Chỉ là, Hàn Tam Thiên cũng rất nghi ngờ chuyện này có
liên quan gì đến chuyện hắn tặng lễ vật cho anh?
"Chỉ có như vậy, mới có thể nhìn thấy trời, bái thiên địa."
Phương Khôn lạnh giọng quát một tiếng, ngay sau đó, trực tiếp đập một tay vào trên lưng Tô Nghênh Hạ, cưỡng ép nàng xoay người, hắn đồng thời cũng xoay người, đột nhiên chỉ lên trời mà bái.
"Một... nhất bái thiên địa." Mặc dù hành vi cổ quái, nhưng lúc này lễ quan cũng chỉ hành sự tùy theo hoàn cảnh, tranh thủ thời gian hộ lớn một tiếng.
Sau đó, hắn đột nhiên xoa xoa mồ hôi trên trán, khổ sở nhìn Phương Biểu một cái.
Phương Biểu cũng là đâm lao phải theo lao, nhìn hắn phiền muộn gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục.
(DBZ
Mặc dù trái luân thường, nhưng dù sao cũng đã xảy ra, lễ quan kiên trì, sau đó hộ: "Nhị bái cao đường."
Dứt lời, tân lang tân nương quay người, đổi mặt cao đường là Phương Biểu, dưới sự ép buộc của Đông Cúc và Phương Khôn, hai người bái Phương Biểu, lễ sắp thành.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên vẫn đang vùi đầu uống trà.
"Ba...phu thê giao bái!"
Ngay sau đó, Tô Nghênh Hạ được Đông Cúc “nâng” lên, chậm rãi đứng ở đối diện Phương Biểu, mà gần như cũng vào lúc này, nàng nhìn sang, vậy mà nhìn thấy trước mắt cách đó không xa, Hàn Tam Thiên đang ngồi ở đó.
+
Anh ngồi ở nơi đó, tùy ý mười phần, nhẹ nắm chén trà, lạnh nhạt uống.
Trông anh soái khí như vậy, ung dung như vậy, lại là...
Tô Nghênh Hạ giật mình ngay tại nơi đó, nước mắt không tự chủ được từ trong mắt không ngừng nhỏ xuống, nàng hoài nghi
mình đang nằm mơ, chẳng lẽ là độc vô căn phát tác, nàng sắp chết rồi, cho nên mới xuất hiện ảo ảnh khi hấp hối sao?
Nhìn Tô Nghênh Hạ đột nhiên rơi nước mắt, Đông Cúc luống cuống tay chân, hốt hoảng không biết nên xử lý thế nào, đồng thời lại
cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Phương Khôn, đã thấy lúc này Phương Khôn không chỉ không giận chó đánh mèo với nàng, trái lại quỷ dị nhìn về phía Tô Nghênh Hạ lộ ra nụ cười lạnh âm u.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.