Tô Nghênh Hạ càng rộng rãi, nàng lại càng khó chịu, bởi vì có lẽ độc vô căn này người khác không hiểu rõ, nhưng Tô Nhan nàng tuyệt đối không có khả năng không biết.
Độc trong thiên hạ, nếu đã là độc thì tất có gốc rễ, mà có gốc rễ tất có căn nguyên, có căn nguyên thì có thể trị liệu.
Nhưng độc vô căn sở dĩ gọi là độc vô căn
cũng là bởi vì nó căn bản không có rễ, cho nên đương nhiên cũng khó giải.
"Độc này, không có cách nào giải." Tô Nhan nghĩ nghĩ, vẫn cố gắng mở miệng.
Sau đó, cõi lòng Tô Nhan đầy áy náy nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ rõ ràng sững sờ, trong lúc nhất thời trên mặt có đủ loại cảm xúc.
Chết, trước mắt đối với nàng mà nói, có lẽ chưa chắc không phải là một loại giải thoát, chỉ là đây cũng có nghĩa là sẽ phải vĩnh biệt với Hàn Tam Thiên.
Mặc dù bây giờ so với vĩnh biệt không có gì khác nhau, nhưng còn nghĩ đến được lại tốt hơn là không thể nghĩ.
Nhưng không thể nghĩ nữa thì có thể so với vĩnh biệt không?
Trong lòng Tô Nghênh Hạ rất xoắn xuýt cũng giống như biểu hiện trên mặt của nàng vậy.
Nhưng nàng rất nhanh nhẹ giọng cười một tiếng: "Không sao, giải không được thì thôi vậy."
Tô Nghênh Hạ đau khổ cười một tiếng, sống có gì vui, chết có gì sợ, trên mặt lạnh nhạt vô cùng, đã không biết lựa chọn ra sao, vậy thì cứ để ông trời quyết định đi.
Sống cũng tốt, chết cũng được, nghe theo thiên mệnh, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707182/chuong-3039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.