🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Có thể một mình tâm sự không?" Tô Nhan. khẽ cười nói.
Tô Nghênh Hạ không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía bọn người Đông cúc.

Bọn người Đông Cúc rõ ràng sững sờ, nhưng vừa nghĩ tới là đại tiểu thư nhà họ Tô, bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó nhẹ nhàng hành lễ rồi lui ra ngoài.
"Mời vào." Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng mời Tô Nhan đi vào bên trong gian phòng.
"Lục Châu, người ở ngoài cửa chờ đợi." Tô
Nhan phân phó một câu.
Lục Châu gật gật đầu, không lên tiếng đứng ngay ở cửa.
Tiến vào trong phòng, Tô Nghênh Hạ mời Tô Nhan ngồi xuống, sau đó rót một chén trà thơm, đưa cho Tô Nhan, rồi mới chậm rãi ngồi xuống: "Tô tiểu thư, người và ta vốn không quen biết, Nghênh Hạ thực tế không hiểu, ngài có chuyện gì quan trọng đến tìm ta?"
Tô Nhan hơi nhíu lông mày: "Thật ra... ta cũng không rõ ràng có chuyện gì, chỉ là đang trên đường tới đây thì có người nhờ ta
đem một vật đưa cho thiếu phu nhân tương lại của nhà họ Phương."
Có người muốn tặng đồ cho mình?
Tô Nghênh Hạ không khỏi chau mày, nghi hoặc không thôi.
Nàng ở thế giới bất phương quen biết ai chỉ cần tưởng tượng liền biết, hoặc là đám người nhà họ Phù kia, hoặc là Hàn Tam Thiên.
Nhưng người nhà họ Phù bên kia đừng nói không biết hành tung của nàng, cho dù là
biết được thì sao? Thái độ của đám người kia đối với nàng, đừng nói là đưa lễ vật, đưa cái chuông còn tạm được.
Là Hàn Tam Thiên?
Thế nhưng với sự hiểu biết của nàng với Hàn Tam Thiên, nếu như anh biết nàng ở đây thì đã sớm đơn thương độc mã giết đến. tận nơi, làm gì còn gửi lễ vật.
Chẳng lẽ hai phong thư kia đã tổn thương anh triệt để, cho nên mới gửi đồ vật đến đây, ví dụ như vật kỷ niệm khi hai người còn bên nhau để bày tỏ đoạn tuyệt ân tình?
Nhớ đến đây, trong lòng Tô Nghênh Hạ dị thường khó chịu, cho dù nàng rõ ràng khả năng này vô cùng nhỏ, nhưng nàng vẫn nhanh chóng tiếp nhận một cái hộp nhỏ được lấy ra từ trong ngực Tô Nhan rồi nhanh chóng mở ra.
Chỉ là vừa mở ra cái hộp nhỏ, cả người Tô Nghênh Hạ liền triệt để choáng váng.
Đây quả thực không thể nói là không giống như trong tưởng tượng của nàng, thậm chí có thể nói hoàn toàn không liên quan nhau.
Kia chỉ là một tờ giấy đã ố vàng, chất liệu có chút đặc thù, Tô Nghênh Hạ nghi ngờ liếc
mắt nhìn Tô Nhan, nhưng Tô Nhan cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, bởi vì nàng cũng chưa từng mở ra cái hộp này, tất nhiên không biết nên trong đựng đồ vật gì.
"Dám hỏi Tô tiểu thư một câu, thứ này là người nào nhờ vả?" Tô Nghênh Hạ vẫn chưa trực tiếp mở ra, nhẹ giọng nghi hoặc nói.
Tô Nhan nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta cũng không biết hắn cụ thể là người nào, chỉ biết tuổi tác hơn trăm, râu đã bạc trắng, mặc dù trên người chỉ mặc áo vải, nhưng trên thân có thần quang, đương nhiên không phải phàm nhân, hắn chỉ nói ta giao thứ này cho ngươi, còn là đồ vật gì, có ẩn ý gì, Tô Nhan
xác thực không biết, mong ngài hiểu."
Nghe nói như thế, Tô Nghênh Hạ gật gật đầu, không hiỏi thêm nữa, nhưng cùng lúc bởi vì biết được không phải Hàn Tam Thiên mà trong lòng đã có chút an tâm lại có chút thất lạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.