🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quyền phong giao nhau, không gian bùng cháy!
Nắm đấm của Hàn Tam Thiên tuy nhỏ nhưng lại mang theo ngọn lửa hừng hực, khí thế cũng vô cùng bức người!
Quả thực là châu chấu đá xe!
Thiên lôi đấu địa hỏa!

Nắm đấm chạm nhau, đất trời rung chuyển!!
Oanh!!!
Hai quyền cùng tới, khi nắm đấm của hai người chạm vào nhau, tất cả mọi thứ trong nhà giam đều văng ra, ngọn đuốc đang cháy trên tường cũng lập tức bị dập tắt, toàn bộ nhà giam cũng khẽ rung lên.
Ngay sau đó, nhà giam tràn ngập bóng tối bị một bầu không khí im lặng bao trùm.
“Rắc...".
Đột nhiên, một âm thanh nghe như tiếng xương nứt đột nhiên vang lên.
“Ngươi!"
Đột nhiên, một giọng nói nghi ngờ vang lên, nhưng mới chỉ nói được một nửa thì đã bị ép cho phái nuốt trở về.
“Con kiến có thể ăn thịt con voi được không ư?" Lại có một giọng nói khác vang lên, nhưng so với sự kinh ngạc trong giọng nói nghi ngờ khi nãy, giọng nói này lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Hơi thở lạnh nhạt kia thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy rằng anh chỉ nằm đó không hề nhúc nhích, nào có dáng vẻ vừa tung ra một nắm đấm với sức mạnh không lồ?!
Hắn trầm mặc, hắn im lặng.
Đó là bởi vì lúc này, trong lòng hắn đang vô cùng chấn động.
Sao lại có thể như vậy được?!
Trong mắt Sát thủ sa mạc, cả người Hàn Tam Thiên cũng chỉ to cỡ nắm tay hắn, nhưng người này không chỉ ngăn lại được nắm đấm uy lực của hắn, mà thậm chí còn...
Tên sát thủ chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía
mặt đất nứt toác bên dưới đôi chân không lồ của mình!
Ngay cả sức chống đỡ cũng không có, nếu cứ như vậy, nếu Hàn Tam Thiên thực sự dùng hết toàn lực, vậy thì......
“Hô......"
Sát thủ nặng nề hít một hơi, mặc dù giết người thành tính nhưng hắn vẫn dũng mãnh. không sợ cái gì, cũng không bao giờ biết cái đầu, nhưng bây giờ hắn bắt buộc phải chấp nhận một sự thật, đó là......
“Ta thua rồi."
Hắn chậm chạp cúi thấp đầu, sau đó hơi
thu nắm đấm lại, hai tay từ từ buông thống xuống hai bên đùi!
Hàng trăm năm qua, hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tung hoành khắp cả sa mạc, mặc dù đã từng bị các tướng lĩnh của sa mạc liên thủ đánh bại và bị nhốt ở nơi này, nhưng hắn chưa bao giờ biết cúi
đầu.
Mặc dù đã thất bại, nhưng đối với hắn mà nói, hắn chưa bao giờ thua bất cứ kẻ nào trong những trận đấu đơn, vậy nên dù thua hắn vẫn có thể ngẩng cao đầu.
Cho đến khi hắn gặp phải một tên không có
gì đặc biệt trước mắt này.....
Hắn thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu
phục!
Oanh!!
Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên, đôi chân khổng lồ của tên sát thủ hơi uốn cong, cùng với âm thanh trầm đục, hắn ta...... đột nhiên quỳ xuống!
“Thắng làm vua thua làm giặc! Muốn chém thì chém, muốn giết thì giết, người muốn làm gì cũng được!".
Vừa dứt lời, hắn lại càng cúi đầu xuống.
Nhưng hắn đợi một lúc lâu mà vẫn chưa đợi được một kích trí mạng như trong tưởng tượng. Sát thủ lại ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt nào còn có bóng dáng của Hàn Tam Thiên.
Lúc hắn còn đang nghi ngờ, bên trong nhà lao lại đột nhiên vang lên giọng nói đều đều của Hàn Tam Thiên: “Đều là người phải lưu lạc vào thiên lao, ta không muốn giết người,
người quay về đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.