🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mẹ kiếp, lại còn có cách sưởi ấm như vậy nữa sao?
Mà điều khiến cho hắn càng sửng sốt hơn. là Hàn Tam Thiên lúc này mặc dù đã rút hai chân ra khỏi lửa nhưng dường như cũng không có bất cứ thương tích nào, vẫn vững vàng đứng dậy như cũ, hơn nữa còn đang từng bước từng bước đi ra khỏi nhà lao......
“Ngươi...." Tên quái vật từ từ thu tay lại, một lúc sau vẫn chưa hết sững sờ.

Hàn Tam Thiên chậm rãi đi ra ngoài, nhìn tên khổng lồ một mắt trước mặt liền không nhịn được cười nói: “Rất kỳ lạ sao?"
“Ngươi...... người không phải đã chịu sự tra tấn của băng hỏa khổ hình sao?"
Bị giam cầm lâu ngày trong ngục thì đương nhiên sẽ nắm rõ tất cả các loại hình phạt, ngay cả chính hai chân của hắn sở dĩ không tương xứng với nửa người khổng lồ ở trên. cũng là vì năm đó hắn đã phải chịu qua loại tra tấn này.
Băng hình thì hắn có thể dựa vào sức mạnh của bản thân để chống đỡ, nhưng còn hỏa hình mặc dù có thể dựa vào năng lực tự sinh để chữa trị cơ thể, nhưng lần khổ hình đó cũng khiến cho chân hắn ngắn hơn rất nhiều......
Nhưng cho dù như thế nào thì hắn cũng đã phải trả giá rất nhiều, nhưng Hàn Tam Thiên. thì...... .
Vậy mà lại không bị thương chút nào!
+
Trong lúc hắn còn đang dùng ánh mắt kỳ quái dáo dác tìm kiếm vết thương trên người Hàn Tam Thiên thì Hàn Tam Thiên cũng đang đánh giá hắn.
Cả người tên này trông giống như một ngọn núi lớn, tuy là thân người nhưng lại càng giống một con ếch khổng lồ biến dị hơn, mặc dù hình dáng là người nhưng tứ chi lại giống ếch.
Trên cái đầu khổng lồ chỉ còn sót lại vài cọng tóc thưa thớt, nhưng lông trên cơ thể lại rậm rạp vô cùng, nhìn từ xa không chỉ lôi thôi mà còn khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy vô cùng kinh hãi.
“Ngươi là Sát thủ sa mạc sao?" Hàn Tam Thiên mở miệng nói.
“Được rồi, đừng dùng con mắt đó của người để nhìn ta, một cái băng hỏa khổ hình nhỏ nhoi thì tính là cái gì?"
“Nói chuyện chính đi. Bây giờ có hai lựa chọn, hoặc là người quay về người ngủ của ngươi, ta ngủ của ta, hoặc là ta đánh người
xong rồi đi ngủ.”
“Ngày mai ta có việc quan trọng phải làm, đang chờ xem kịch hay, không có thời gian cùng ngươi lôi kéo lâu như vậy."
Không đợi tên Sát thủ sa mạc kia kịp phản ứng lại, Hàn Tam Thiên đã thờ Ở nói thêm ba câu liên tiếp.
Mỗi một câu nói đều khiến cho tên sát thủ khiếp sợ đồng thời cũng vô cùng tức giận.
“Một con kiến nhỏ nhoi như người vậy mà lại dám nói như thế với ta sao?"
“Nhìn dáng vẻ của ngươi liền biết đầu óc người không được tốt cho lắm rồi. Nói với người nhiều như vậy, người hiểu được câu nào không thế?" Hàn Tam Thiên chân thành hỏi.
“Gầm!"
“Làm càn!"
Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, tên sát thủ đột nhiên phẫn nộ rống lên một tiếng rồi dùng tay đấm ngực, sau đó trực tiếp lao thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
+
“Khí lực ngược lại cũng không tồi, thực sự
muốn liều mạng với ta." Hàn Tam Thiên khẽ thở dài một tiếng, nhưng chỉ một giây sau, trong mắt anh chợt lóe lên một tia sắc bén: “Nhưng tốc độ thì kém xa"
Vừa nói dứt lời, thân ảnh của Hàn Tam Thiên đã chỉ còn lưu lại dư ảnh, mà bản thể đã xuất hiện phía sau lưng tên sát thủ.
“Bốp.
[+]

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.