🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không biết qua bao lâu, khi Hàn Tam Thiên gần như đã hoàn toàn ngủ say, đột nhiên theo một tiếng trầm vang lên, một trận. không khí tươi mới cũng từ bên ngoài chậm rãi bay vào, thậm chí kéo theo ánh nến trong địa lao có chút lay động.

Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào bên trong, trong bóng tối,
Hàn Tam Thiên có chút mở mắt, chỗ ra vào địa lao có mười mấy người chậm rãi đi tới.
Cho dù bởi vì ánh sáng không đủ, Hàn Tam Thiên không thấy rõ lắm mặt của bọn hắn, nhưng Hàn Tam Thiên cũng biết người đến là ai.
Theo người kia dừng thân, mấy người phía sau đem càng nhiều đèn đuốc nhóm lửa đến, toàn bộ thiên lao dưới mặt đất lúc này trở nên sáng sủa rõ ràng hơn, nhưng vẫn có chút u ám.
Người cầm đầu trừ Phương Khôn ra thì lại còn có thể là ai?
Lúc này, nhìn qua bên trong phòng giam, Hàn Tam Thiên đang nhắm mắt mà ngủ, không khỏi từ trong hàm răng gạt ra cười lạnh nhè nhẹ: "Lửa đã đốt tới bên trên lông mày, xem ra người vẫn không vội chút nào."
Hàn Tam Thiên đang nhẹ nhàng mà ngủ, chỉ lộ ra một ý mỉm cười nhạt, vẫn chưa trả lời.
"Có dũng khí." Phương Khôn lạnh giọng cười một tiếng: "Nhưng ngược lại ta hi vọng người lát nữa còn có thể bình tĩnh được như thế."
"Người đâu."
"Có"
200
"Đã khóa kỹ của thiên lao chưa?" Phương Khôn nhẹ giọng hỏi.
"Khóa kỹ."
Phương Khôn hài lòng gật đầu, sau đó trong tay lấy ra mấy hạt dược hoàn màu trắng, tự mình ăn vào một viên, sau đó phân phát cho mấy người khác.
Vừa nhai nuốt viên dược, Phương Khôn nhịn. không được ánh mắt âm trầm, nhìn qua Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười lạnh: "Hiện tại
cùng người chơi đùa một phen."
Hàn Tam Thiên ngáp một cái, duỗi lưng một cái, chậm rãi ngồi dậy: "Được thôi, nhưng ta chỉ sợ người chơi lớn không nổi."
“Ta chơi không nổi ư?" Phương Khôn buồn cười nhìn về phía Hàn Tam Thiên, vẻ mặt phảng phất như là đang nhìn một kẻ ngốc.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tùy ý đùa chết Hàn Tam Thiên ở trong phạm vi Thành sa mạc này, vậy mà Hàn Tam Thiên còn dám nói là hắn không chơi nổi ư?
“Ngươi thực sự là tự tin quá mức đấy." Phương Khôn cười lạnh nói, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, lạnh giọng quát lên một câu: “Được lắm, người dám nói ông đây chơi không nổi, vậy thì hôm nay ông đây sẽ cùng người chơi lớn một trận, thế nào?"
“Thế nào cũng được."
“Được, Phương Khôn ta đây xin thề, nếu như ta không chơi nổi tên tiện nhân người thì họ của ta sẽ đảo ngược lại"
Nói xong, Phường Khôn liếc mắt một cái về phía Hàn Tam Thiên, lạnh lùng nói: “Người nhất định phải kiên trì đến cùng nhé, nếu như chết quá nhanh, vậy thì không còn gì thú vị nữa."
“Trước tiên không nói đến chuyện người có thể chơi chết ta hay không, cho dù ngươi có cái bản lĩnh đó, vậy thì trước khi ta còn chưa chết, người đã chết trước rồi." Hàn Tam
Thiên cười nhẹ nói.
“Ta rất thích cái loại tinh thần không biết xấu hổ này của ngươi. Được thôi, ông đây sẽ mời người món khai vị trước, đợi người ăn xong rồi thì ta sẽ lên món chính, sau đó ngày mai... vẫn còn kịch hay đang chờ".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.