🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, mấy tên thủ vệ liền muốn động thủ, nhưng đột nhiên, Phường Khôn lại mở miệng: "Khoan đã."
Mấy tên thủ vệ quay lại nhìn một cái, trên mặt Phương Khôn lại mang theo vài tia cười giảo hoạt: "Nếu có người phản kháng, giết chết bất luận tội."
"Còn nữa, giải bọn hắn vào trong thiên lao."

Nghe Phương Khôn nói, lúc này mấy người thủ vệ cũng không nhịn được nhíu mày.
"Thiên... thiên lao?"
Thiên lao của nhà họ Phương, nói là thiên lao nhưng trên thực tế...
Căn bản cũng không phải là thiên lao.
Hoặc là nói một câu, thiên lao của nhà họ Phương càng giống nơi Luyện Ngục hơn.
Tại nhà họ Phương có một quy củ bất thành văn và cũng là sự thật, đó chính là thiên lao của nhà họ Phương từ trước đến nay là có vào không có ra, có chết mà không có sống.
Cho nên, từ khi nhà họ Phương có thiên lao
đến nay, trên cơ bản người có thể đi vào trong này đều là trọng phạm cơ mật của nhà họ Phương, hoặc là dính líu cơ mật trọng đại, hoặc là dính đến trong tội cực lón.
Tóm lại thiên lao của nhà họ Phương trong suốt trăm ngàn năm nay chỉ giam giữ qua một người.
Trong truyền thuyết, là kẻ giết chóc của hoang mạc chi giới.
Người kia đã từng muốn chiếm đoạt tứ đại gia tộc, đánh bại Băng Thần một lần nữa nhất thống hoang mạc, chính là một cỗ máy
giết chóc.
Trên tay hắn nhiễm đầy máu của ngàn vạn tính mạng vô tội trong hoang mạc chi giới, trong đầu có suy nghĩ mưu phản, bởi vậy, người tội ác tày trời như thế mới bị ép vào thiên lao.
Trừ người đó ra không có những người khác.
Mà bây giờ, Phương Khôn thế mà muốn đem Hàn Tam Thiên giam vào trong thiên lao, điều này thật sự khiến mấy người thủ vệ lúc này cũng có chút kinh hãi.
Huống hồ, quan trọng nhất chính là...
"Thiếu gia, chưa được gia chủ đồng ý, bất kỳ người nào cũng không được tự ý dẫn. người vào trong thiên lao, việc này nếu để cho gia chủ biết được, chỉ sợ..." Một thủ vệ tranh thủ thời gian nhắc nhở Phương Không
"Chỉ sợ cái gì? Kia là cha ta." Phương Khôn lạnh giọng bất mãn quát.
Mặc dù xác thực không hợp quy củ, nhưng dù sao Phương Biểu cũng là cha hắn, vốn. nên tán thành với hắn, hôm nay hắn lại biểu hiện hoàn mỹ trước mặt khách mời, chuyện này sẽ còn khiến cha hắn hài lòng không
kịp, chớ đừng nói chi là sẽ trách hắn.
Lại nói, chỉ là một tên râu ria rác rưởi mà thôi, ai sẽ để ý đến?
Nghe Phương Khôn nói, thủ vệ gật gật đầu, nếu thiếu gia khăng khăng như vậy thì bọn hắn cũng chỉ có thể dựa theo phân phó làm việc.
Mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, liền đi thẳng đến chỗ Hàn Tam Thiên.
Thấy tình thế không đúng, tê tê đột nhiên ngăn trước người Hàn Tam Thiên, tức giận
mà thét lên: "Ta cảnh cáo các ngươi, đừng làm loạn."
"Các ngươi biết hắn là ai không?"
Chuyện cho tới bây giờ, tê tê chỉ có thể nói ra danh xưng Băng Thần để giải quyết tình huống này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.