🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phương Khôn nhướng mày, tỏa ra khó chịu, nhưng mà ngay trước mặt nhiều người như thế đá bà tám này văng ra hiển nhiên không thích hợp, bởi vậy, hắn đem bất mãn và lửa giận phát tiết trên người hai người chuẩn bị rời đi kia.
"Tại nhà họ Phương gây náo loạn xong mà
còn muốn đi thẳng một mạch? Hai người các ngươi tới đây cho ta." Phương Không lạnh giọng quát một tiếng.

Nghe tới thanh âm của hắn, Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ, xem ra, oan duyên hôm nay thật sự không tránh được.
"Không nghe thấy thiếu gia của chúng ta nói sao? Xoay người lại, nếu không, đừng trách chúng ta hạ thủ." Thủ vệ cũng quát.
Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, xoay người, khi Phương Khôn nhìn thấy Hàn Tam Thiên, cả người nhất thời choáng váng...
Hắn thậm chí sững sờ ngay tại chỗ mấy giây như vậy, lúc trước hăng hái, tự tin vô cùng, trong nháy mắt trực tiếp đình trệ vì khiếp sợ.
"Là ngươi?"
Hét lớn sững sờ một tiếng, cả người hắn đều choáng váng.
Nghe Phương Khôn hét lên, đám người xì xào bàn tán, đây là ý gì?
Hẳn là Phương thiếu gia quen biết hai tên này sao?
Thế nhưng nếu hai người này có thể quen biết người của nhà Phương thì tối thiểu cũng có đẳng cấp ngồi gần phía trước, làm sao lại đến phiên ngồi ở một góc thao trường?
Người nơi này nói trắng ra đều là thường dân ở hoang mạc chi giới, nào có địa vị gì để nói.
Cho nên đương nhiên bọn hắn cũng không có khả năng gặp bất kỳ người nào của nhà họ Phương.
Mụ điên kia rõ ràng cũng sững sỜ, nàng làm trò lừa bịp, lại còn khóc lóc om sòm, cuối
cùng lại đụng phải người mà Phương thiếu gia quen biết?
Cái này có khác gì đụng phải cây đinh
cứng?
Nhìn mọi người ở đây có loại phản ứng này, Hàn Tam Thiên bên kia đã bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu: "Là ta."
"Ngươi làm sao lại chạy tới nơi này..." Phương Khôn nhíu mày ngạc nhiên nói, đồng thời lại tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó.
Lục Nhược Tâm muốn hắn làm gì, hắn làm
sao lại không biết, mà hắn muốn đi nơi đó thì tất nhiên sẽ đi ngang qua bên này, điểm này hiện tại hắn bỗng nhiên nghĩ tới.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Phương Khôn đã tiêu tán, lúc này đã khôi phục vẻ tự tin và lạnh lùng như thường.
Hắn hận tên ngốc Hàn Tam Thiên này, nhưng cũng kiêng kị.
Dù sao hắn đã từng giao thủ qua với Hàn Tam Thiên.
Nhưng đó là ở Trung Nguyên.
Tình huống hôm nay hoàn toàn không giống.
Hàn Tam Thiên đang đứng ở địa phận thuộc nhà họ Phương của hắn, người bốn bề cũng là người của nhà họ Phương, cái gọi là rồng mạnh chưa hẳn thắng được rồng đất, huống chi ở trong mắt Phương Khôn, Hàn Tam Thiên không tính là rồng, mà hắn cũng không phải là rồng đất.
Nhà họ Phương của hắn có được thiên quân vạn mã, thủ hạ có mấy ngàn tinh nhuệ, cao thủ các phương của hoang mạc chế giới cũng hội tụ tại đây.
Điều quan trọng nhất chính là...
Bây giờ nhà họ Phương đã có được Băng Thần ưu ái, bởi vậy, Hàn Tam Thiên thì tính là gì?
Nhớ đến điểm này, hắn cười lạnh, nhìn qua Hàn Tam Thiên, lại hướng về phía bà tám. mà nói: "Cứ việc yên tâm, Phường Khôn ta từ trước đến nay theo lẽ công bằng làm việc, chưa từng thiên vị, huống chi... ta cũng không quen hắn."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.