Nhưng Hàn Tam Thiên cũng không biết, anh vốn nghĩ Phương Khôn chỉ là tùy ý ra
mời rượu, lại căn bản không nghĩ tới, Phương Khôn bởi vì vài câu nói của Phương Biểu mà kính rượu từ bàn chính cho đến bên ngoài.
Có đôi khi không phải oan gia thì thật sự không gặp gỡ, gần như ngay khi Phương Khôn đến gần trước bàn thì Hàn Tam Thiên cũng phát hiện điểm này, vì chuyện này vốn không tầm thường cho nên anh đứng dậy dự định mang theo tê tê đi ra ngoài.
Nhưng trời không chiều lòng người, gần như đồng thời, mấy bà tám nhìn thấy Phương Khôn đi tới, từng người ai cũng trông như kẻ điên cuồng không có gì khác biệt.
Từng người giậm chân đến độ mặt đất bị mài mòn, hận không thể khiến Phương Khôn nhanh chóng đến đây, đồng thời, các nàng vung cánh tay to lớn, sợ Phương Khôn quên mất bọn họ.
Tê tê vốn không nghĩ sẽ rời đi, bị Hàn Tam Thiên kéo một phát, hắn vốn còn muốn lấy thêm đồ ăn, đột nhiên thân hình lảo đảo, lập tức lệch qua nhào vào trên người lão nương bên cạnh.
"Ây da."
Lão nương kêu thảm một tiếng, thân hình hơi xoay chuyển, kinh ngạc quay
mắt nhìn lại, đã thấy người đụng nàng là tê tế, nhất thời là giận tím mặt, như bị người
giẫm chân đau.
"Ây da con mẹ nó, người tên khốn khiếp này dám sàm sỡ lão nương. Lão nương mập mại đột nhiên lập tức hú lên quái dị, giống như thật sự bị người ta sàm sỡ.
Không đợi tê tê nói chuyện, Hàn Tam Thiên đã liên tục chịu tội: "Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707135/chuong-2992.html