“Mẹ kiếp, ngươi cũng thật là, bữa tiệc lớn như vậy đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, thế
mà người còn không đi ra hô mưa gọi gió, lại tình nguyện co đầu rụt cổ ngồi ở phía sau. Ngươi không biết là điệu thấp quá mức sẽ biến thành khoe khoang sao?" Xuyên. Sơn Giáp buồn bực nói.
“Người sợ nổi danh, heo sạ mạnh. Chí của ta không ở nơi này, càng ít gây ra thị phi càng tốt." Hàn Tam Thiên cười khổ đáp.
“Vậy thì cũng không nhất thiết phải lấy ngũ tạng của mình ra đùa giỡn chứ? Sau bị bị
đám súc sinh kia hãm hại ở Tụ Anh Các, đến tận bây giờ ta vẫn chưa được ăn cái gì đâu. Bao giờ chúng ta xuất phát vậy? Mặc dù chỉ là tùy tiện ngồi xuống một chỗ nào đó, nhưng nếu như đến quá muộn thì chẳng phải sẽ phải ăn đồ thừa của người khác sao?" Xuyên Sơn Giáp hỏi.
Hàn Tam Thiên cười nhẹ, liếc mắt nhìn Xuyên Sơn Giáp một cái rồi bật cười thành tiếng, sau đó liền nằm lên giường nhắm mắt lại, giống như muốn ngủ lại giống như đang dưỡng thần, chậm rãi nói: “Gấp cái gì?"
Mà lúc này ở một bên khác...
Cánh cửa bên hông cạnh phòng Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng mở ra, Lục Châu bám sát theo bước chân Tô Nhan chậm rãi đi ra ngoài.
“Tiểu thư..." Nhìn ánh mắt Tô Nhan đầy chờ mong nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Hàn Tam Thiên, Lục Châu có chút đau lòng, miệng cứ mở ra khép lại, muốn nói lại thôi.
Nàng và tiểu thư gần như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707125/chuong-2982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.