🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Chết tiệt!"
Hàn Tam Thiên buồn bực hô lên một tiếng, cố gắng duỗi thẳng tứ chi.

Cả người anh bị quấn trong một đống vải trắng giống như nằm trong nhộng tằm, sau khi trải qua một khoảng thời gian được đá thần ngũ hành chữa trị, cộng với những hạt Ngọc bằng châu giúp làm dịu vết bỏng, Hàn. Tam Thiên cũng coi như không phải chịu quá nhiều đau đớn.
“Cái đệt, Tam Thiên, người tỉnh rồi."
Dường như nghe thấy động tĩnh bên trong, bốn cô nương Đông cúc sau khi trở về từ chỗ Tô Nghênh Hạ vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa cũng vội vàng đẩy cửa bước vào.
Sau đó, dưới sự giúp đỡ của một đám người, vải trắng từ từ được tháo ra từng chút một, để lộ ra thân hình gầy gò nhưng hoàn mỹ và khuôn mặt điển trai khiến bốn cô nương Đông Cúc phải ngẩn ngơ.
Đã... đã nói là rất xấu cơ mà?
Cả vết bỏng vô cùng ghê tởm nữa, đâu cả
rồi?!
Hết thảy đều không có!
Ngược lại là, khuôn mặt Hàn Tam Thiên lúc này đã được đá thần ngũ hành chữa trị vết thương lại càng thêm ôn nhuận như ngọc, vô cùng tuấn tú, trong ánh mắt còn chứa một tia khí chất độc nhất vô nhị, cũng không dám nói là quá mức đẹp trai, chỉ có thể nói là, đẹp trai tới nỗi khiến cho bốn cô nương đều choáng váng.
Hàn Tam Thiên khẽ cau mày nhìn bốn phía xung quanh: “Đây là đâu?"
Sau khi ngồi lên kiệu, Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn buông xuống phòng bị, an tâm
nhắm mắt dưỡng thương, đến khi tỉnh dậy lại đột nhiên nhìn thấy bốn cô nương Đông Cúc, đương nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.
“Đại hiệp, nơi này là hậu viện của Phủ thành chủ" Bốn cô nương Đông Cúc khẽ đỏ mặt, cười nhẹ nói.
“Hậu viện của Phủ thành chủ ư?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ liếc mắt nhìn một cái, cuối cùng gật gật đầu: “Có thể cho ta một chén nước được không?"
“Để ta rót cho ngài.”
“Cái đệt, người quả là biến thái mà, bị đốt thành như vậy mà còn có thể hồi phục sao?" Xuyên Sơn Giáp buồn bực nhìn Hàn Tam, thực là con mẹ nó người so với người tức chết đi được.
Hàn Tam Thiên bất lực liếc hắn một cái: "Đám người Tô tiểu thư đâu rồi?"
“Sao vậy? Nhớ chúng ta sao?"
Hàn Tam Thiên vừa nói dứt câu thì một giọng nói cùng tiếng cười nhẹ đột nhiên từ bên ngoài cửa phòng truyền đến.
“Ngươi tỉnh rồi à?" Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Tô Nhan khẽ cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng tháo mạng che mặt xuống.
Ngay khi chiếc mạng che mặt kia vừa được cởi ra, máu mũi của Xuyên Sơn Giáp trực tiếp phun ra tại chỗ, ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Nhan, không hề nhúc nhích một chút nào.
Không chỉ hắn, ngay cả bốn cô nương Đông Cúc trong lúc nhất thời cũng hoàn toàn bị đóng đinh tại chỗ, thậm chí còn quên mất rằng nước đã đầy chén và đang không ngừng tràn ra!
Đối với đàn ông thì chính là câu hồn, nhưng đối với phụ nữ thì thực sự là giết chết lòng tự tôn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.