🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nói cũng đúng, dù sao có người cũng mất hết mặt mũi rồi, chết cười." Lục Châu thích hợp đúng lúc bổ một đao.
Cái này khiến Lưu Đào vừa mới hòa hoãn

sắc mặt nhất thời lại khó coi như heo bị chọc tiết, tiểu nha đầu này bổ đao gần như là đao trí mạng, chọt vào rất đúng chỗ.
Nếu là trước kia, Lưu Đào tất nhiên sẽ không để cho tiểu nha đầu này làm càn như thế, nhưng bây giờ, hắn có thể làm thế nào?
Trừ làm người câm ăn hoàng liên, hắn không có lựa chọn nào khác.
"Được rồi, nếu mọi chuyện đều đã nói rõ ràng rồi thì tất cả ngồi xuống đi." Phương Biểu lúc này hợp thời xen vào một câu.
Sau khi đám người ngồi xuống, người hầu dâng trà nước, Phương Biểu bưng chén trà lên, để bày tỏ thành ý, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Đúng rồi, Nhan nhi, vị này chính là Sài lão tiên sinh, lúc trước các ngươi đã gặp
qua."
"Nhan nhi đã gặp qua Sài gia gia, kính nể đại danh Sài gia gia đã lâu." Tô Nhan lễ phép đứng dậy, có chút hành lễ.
Sài lão tiên sinh vui vẻ cười một tiếng, khoát tay áo: "Tô tiểu thư nói đùa, lão phu chẳng qua chỉ là một người nhàn hạ, làm gì đáng gọi là đại danh? Chỉ là một lão đầu tư tiêu dao nhân gian, tự giải trí mà thôi."
"Ngược lại là Tô tiểu thư, xinh đẹp vang danh trong hoang mạc, liền ngay cả ta là một lão nhân cũng có nghe thấy, không thể không cảm thán một tiếng, giang sơn đời nào cũng có người tài." Sài lão tiên sinh cười nói.
"Ta chẳng qua chỉ là túi da thôi, Sài gia gia ngài mới thật sự có tiếng tăm." Tô Nhan nói khẽ.
"Ai, Nhan nhi, lời này của ngươi không đúng rồi, cái gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, từ xưa đến nay là bất biến. Người có dung nhan tuyệt thế, là nữ nhân bao nhiêu người tha thiết ước mơ, cũng là người khiến
bao nhiêu nam nhân yêu mến." Phương Biểu khẽ cười nói.
Tô Nhan cười một tiếng: "Phương thúc thúc muốn nói đến vị bằng hữu kia của ta?"
"Tô tiểu thư không chỉ có xinh đẹp thiên hạ, người cũng cực kì thông minh" Phương Biểu cười ha ha một tiếng, nhìn về phía Sài lão tiên sinh và Lưu Đào.
Hai người ha ha cười một tiếng, để bày tỏ đồng ý.
Phương Biểu thu lại nụ cười, nghiêm mặt
nói: "Nếu Nhan nhi đã thông minh như thế, ta cũng liền đi thẳng vào vấn đề."
"Nhưng Nhan nhi muốn nói thật ra Nhan nhi đối với hắn cũng không hiểu rõ, chỉ biết hắn gọi là tê tê, những thông tin khác hoàn toàn không biết gì.".
"Tê tê?" Ba người Phương Biểu liếc mắt nhìn nhau một cái, hơi kinh ngạc: "Hắn là bằng hữu của người mà ngay cả ngươi cũng không hiểu rõ hắn?"
"Cái này. . ." Một đám người đưa mắt nhìn nhau.
Sài lão tiên sinh khẽ nhíu mày: "Thế nhưng nếu y theo quy củ của hoang mạc chi giới, hắn... hắn là Băng Thần của hoang mạc chi giới."
Băng Thần?
Ở sa mạc nơi mặt trời ngày đêm thiêu đốt này, nhiệt độ không bao giờ thích hợp để sinh tồn, nhưng từ xưa đến nay, những nơi có con người sinh sống đều có những đặc thù riêng.
Điều đặc biệt nhất của những người có thể sinh tồn ở trên sa mạc đó là họ có những phương pháp đặc thù để có thể chống đỡ lại cái nóng.
Ngọc bằng chân chính là căn nguyên thuần túy nhất trong số tất cả những phương pháp đặc biệt.
Tất cả mọi thứ đều có nguồn gốc từ Ngọc bằng châu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.