🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tê tê đang đợi đáp án của Hàn Tam Thiên.
"Chuyện thức ăn thì người cứ nói bọn ta đã ăn xong, tất cả mọi người bớt chút phiền. toái, người cảm thấy thế nào?" Hàn Tam Thiên than nhẹ một tiếng, nhìn về phía tiểu nhi.

Tiểu nhị kinh ngạc sững sờ, một giây sau gật đầu như giã tỏi.
Hàn Tam Thiên không truy cứu, tiểu nhị đương nhiên là cầu còn không được, Hàn Tam Thiên không bộc phát, cũng không khác nào sẽ không tìm bọn hắn tính sổ, chuyện trong thức ăn có nước bọt cũng sẽ không trách được trên đầu tiểu nhị.
Dù sao, hắn bây giờ đều đắc tội hai đầu, Hàn Tam Thiên nói như vậy, lại vừa vặn là cách giải quyết mấu chốt tốt đẹp duy nhất của vấn đề.
"Gia, biết, biết rồi, ngài cứ việc yên tâm, tiểu nhân sẽ làm ổn thỏa. Chờ trời tối hơn một chút, tiểu nhân sẽ lặng lẽ đem đến cho các ngươi một ít thức ăn." Tiểu nhị nói xong, tranh thủ thời gian trưng ra một khuôn mặt tươi cười, rồi mới tranh thủ thời gian lui ra ngoài.
Chờ tiểu nhị đi rồi, tê tê buồn bực đi trở về
bên người Hàn Tam Thiên, bộ dáng ủy khuất kia quả thực như một cô vợ nhỏ, ngay cả hắn đi mấy bước trước mặt Hàn Tam Thiên nhưng anh cũng không để ý tới hắn, cho nên hắn dứt khoát đặt mông ngồi xổm bên cạnh Hàn Tam Thiên: "Ta nói Hàn Tam Thiên, người..."
"Ta nói chẳng lẽ còn chưa đủ à?" Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó liền. trực tiếp nằm lên trên ổ rơm, thở dài ra một hơi: "Quả thực là hơi cứng, nhưng đối với xương sống cũng có chỗ tốt."
Nói xong, Hàn Tam Thiên nhắm mắt, trực tiếp nghỉ ngơi.
Tê tê cũng rất im lặng, nhưng thấy Hàn Tam Thiên như thế, cũng chỉ có thể buồn bực nhắm mắt lại.
Trong tửu lâu, khi tiểu nhị bưng khay không trở về thì bọn người Lưu công tử cho gọi tiểu nhị tới.
"Bọn hắn ăn xong rồi?" Lưu công tủ lạnh giọng nhìn qua tiểu nhị.
Tiểu nhị vội vàng gật đầu: "Vị đại gia này, ngài nói không sai, những món ăn vừa rồi, hai người họ ăn sạch sành sanh."
Vừa mới nói xong, trên bàn có vài người khác cũng cười vang.
Nhưng mà vào lúc này Lưu công tử lại chỉ nhàn nhạt nhìn chằm chằm tiểu nhị kia. Tiểu nhị có chút xấu hổ, cuống quít nhìn hắn. cười cười, che giấu bối rối trong lòng.
Lưu công tử lập tức lạnh giọng cười một tiếng, trong tay đột nhiên chuyển động, một chiếc đũa liền nắm trong tay, sau đó hắn một phát bắt được tay của tiểu nhị nhấn lên. trên bàn, tay cầm đũa đột nhiên xoay chuyển, nhất thời chiếc đũa xuyên qua bàn. tay tiểu nhị, cũng một đường xuyên phá mặt bàn, hung hăng cắm bên trên.
"A! A! A!" Tiểu nhị lập tức đau đến điên cuồng gào thét, nhưng tay trái của hắn gắt gao bị đũa ghim ở trên bàn, trong lúc nhất thời toàn thân đau không ngừng, lại không có cách nào rút ra.
Máu tươi thuận theo vết thương không ngừng chảy ra, một màn này trong mắt bất kỳ ai cũng rất đẫm máu và tàn nhẫn.
Nhưng rất nhiều người nhao nhao lựa chọn lùi về ngồi trở lại chỗ cũ, ngoan ngoãn xem kịch vui.
"Ở trước mặt Lưu công tử ta nói láo, chẳng lẽ, không ai nói cho người biết đây là cấm kỵ sao?"
Lưu công tử lạnh giọng cười một tiếng, cánh tay cầm đũa hơi di chuyển.

Nhất thời, tiểu nhị phát ra âm thanh thảm thiết hơn như là như tiếng kêu mổ heo.
"Đại gia, ta sai, ta sai, đau quá, đau quá, xin ngài buông tay ra."
Tiểu nhị đau đến nước mắt chảy đầm đìa, cả người hoàn toàn chịu không được, nửa người treo chếch trên bàn, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.