Dùng lời của hai người họ mà nói thì, thực tế là những gì bọn họ nhìn thấy hôm nay cũng
chẳng có gì khác so với ngày hôm qua cả.
Cho dù bây giờ có người nói cả đêm hôm qua toàn bộ thuyền hoa đứng im tại chỗ không di chuyển chút nào thì Hàn Tam Thiên và Xuyên Sơn Giáp cũng tuyệt đối không chút nghi ngờ.
Không phải hai người bọn họ bị ngốc, mà đây là sự thật.
Hoàn cảnh xung quanh hầu như không có bất cứ thay đổi gì so với ngày hôm qua, đừng nói là Thành sa mạc gì đó, ngay cả một tảng đá cũng chẳng thấy đâu cả.
Đây chẳng phải là một trò đùa sao?!
Nhưng khi nhìn sang tất cả mọi người xung quanh thì thấy ai nấy đều đang nhìn chằm chằm về phía trước với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên đây không phải là một trò đùa, ngay cả Tô Nhan và Lục Châu đang đứng trước cửa sổ trên đỉnh thuyền cũng nhìn thẳng về phía trước, trên mặt đeo một chiếc khăn lụa mỏng.
“Chết tiệt, lẽ nào bọn họ có thể nhìn thấy nhưng chúng ta lại không thể?" Xuyên Sơn Giáp buồn bực vỗ vỗ đầu mình, chán nản nói.
Nhưng ngay cả khi đã dùng đến Thiên nhãn thì trước mắt anh vẫn không có gì như cũ.
“Xuyên huynh, không thấy được là bởi vì thời gian vẫn chưa tới." Đúng lúc này, một công tử nhìn ra sự hoài nghi của Hàn Tam Thiên liền cười khẽ nói.
“Thời gian vẫn chưa tới?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ liếc hắn một cái.
Tên công tử kia khẽ cười, chỉ tay về phía đông xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707041/chuong-2898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.