🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Cô nương vẫn có thể nói đùa khiến cho cảm giác áy náy trong lòng ta ít nhất cũng tốt hơn rất nhiều, cô nương, cảm ơn cô."
Hàn Tam Thiên khẽ khom người đáp lễ.
“Công tử khách khí rồi, Lục Châu không được công tử ưu ái, đó là do Lục Châu không có phúc"

“Không, tiểu thư giống như tiên nữ, là Hàn... là Xuyên Sơn Giáp không có phúc mới phải." Hàn Tam Thiên khẽ đáp, sau đó nói: “Phải rồi, người hầu dẫn ta đến chỗ này, có phải là muốn mời ta đến ngắm nhìn cô nương múa không?"
“Đương nhiên không phải." Cô gái cười nhẹ, trông vô cùng xinh đẹp: “Trước khi công tử muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì tiểu nữ
vẫn còn một câu hỏi quan trọng nhất muốn hỏi ngài."
“Cô nương cứ nói, đừng ngại.”
“Người trong lòng của công tử, có phải họ Tô không?"
Nghe thấy câu hỏi này, Hàn Tam Thiên lập tức cau mày, toàn thân cũng trở nên cảnh giác lạ thường.
Sao cô gái này lại biết Tô Nghênh Hạ?
Chẳng lẽ trên chiếc thuyền hoa này vẫn còn người của Lục Nhã Tâm sao?
Mà chuyện mình che giấu thân phận, xem ra bây giờ cũng chỉ giống như một trò đùa thôi ư?
Lục Châu hình như đột nhiên nhận thấy sát khí lạnh lẽo trong mắt Hàn Tam Thiên nên
có hơi sửng sốt.
Hàn Tam Thiên lúc này mới hơi thu hồi lại sát khí của mình, ngược lại cũng không phủ nhận: “Đúng vậy."
Trong mắt Lục Châu không giấu được vẻ thất vọng, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hàn Tam Thiên, nàng chỉ khẽ cúi đầu: “Được rồi."
“Vấn đề mà Lục Châu muốn hỏi đã hỏi xong, đáp án này, ta vô cùng hài lòng"
Đêm nay trăng sáng treo cao, sa mạc phía
Bắc Trường Thành cũng không có cảnh đẹp gì, nhưng cảnh đêm đầy sao lấp lánh vẫn lộng lẫy giống như những viên ngọc bích, nhất định là một cảnh đẹp vô cùng hiếm có. Lục Châu chúc ngài một ngày tốt lành, tận hưởng cuộc sống."
Lục Châu nói xong, Hàn Tam Thiên đang muốn hỏi chuyện thì nàng đã hướng về phía anh hơi hơi khom người hành lễ, sau đó vội vàng lui xuống.
Hàn Tam Thiên có chút buồn bực, vốn dĩ anh đang định hỏi Lục Châu tại sao lại biết Tô Nghênh Hạ, nhưng không hiểu tại sao nàng ấy lại vội vàng rời đi, chỉ để lại mình
anh ngây ngốc sững sờ đứng yên tại chỗ.
Mà điều căn bản khiến cho Hàn Tam Thiên sửng sốt chính là lời nói của Lục Châu.
Cái gì gọi là "một ngày tốt lành, tận hưởng cuộc sống" cơ chứ?
Chẳng lẽ bọn họ muốn sắp xếp cho mình và Tô Nghênh Hạ gặp mặt ư?
Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên mặc dù cực kỳ hoang mang nhưng lúc này cũng chỉ biết đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nghĩ đến Tô Nghênh Hạ, đôi chân của Hàn Tam Thiên lúc này tựa như đã được khảm vào trong bùn, sau đó bị người ta dùng sắt thép đóng khung chặt cứng ở bên trong, không thể nào cử động được nữa.
Anh vừa hồi hộp lại vừa chờ mong quét mắt. nhìn bốn phía xung quanh, chờ mong có thể từ nơi này bất ngờ nhìn thấy dáng người của Tô Nghênh Hạ.
+
Gần như đúng lúc này, một vài nữ hầu chậm rãi bước vào trong sân, tay mỗi người đều bưng một cái khay, trên khay bày đủ các loại rượu ngon và đồ ăn ngon, hoặc là những đồ vật nhỏ trang trí đẹp không sao tả xiết.
Không đợi Hàn Tam Thiên mở miệng, nhóm nữ hầu đã nhanh chóng đặt rượu lên bàn đá bên cạnh anh, sau đó lấy hoa tươi và các đồ trang trí khác bày xung quanh, bận rộn tới mức xoay như chong chóng.
Hàn Tam Thiên đứng yên một chỗ giống như một khúc gỗ, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Động tác của những người này rất nhanh, chỉ một lúc sau, xung quanh Hàn Tam Thiên đã được bày biện đủ thứ đồ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.