🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nếu là anh hùng hảo hán, tên nhà quê kia có ngon thì đánh nhau đàng hoàng."
"Đúng đấy, chỉ biết phòng thủ, chẳng lẽ
người thật sự chính là một con rùa đen? Hay là rùa đen rút đầu?"
Đối với yêu cầu vô lễ như thế, bọn công tử ở đây không chỉ không có bất kỳ phản đối nào, ngược lại còn to tiếng chi viện, thậm chí mở miệng mỉa mai Hàn Tam Thiên, dù sao cũng khiến người cảm thấy buồn cười.

I
Ở bên trong rèm châu, mặc dù nữ tử lục y mới vừa bất mãn với Hàn Tam Thiên, nhưng nàng cũng tự biết, khi luận võ, người nào dùng loại phương thức gì cũng đều bình thường, yêu cầu muốn người ta từ bỏ phòng thủ hiển nhiên cực kỳ không hợp lý, bởi vậy đang muốn mở miệng ngăn lại thì điều
khiến nàng không ngờ chính là lúc này nữ tử áo trắng lại đột nhiên quay đầu lại.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Khuôn mặt tuyệt đẹp của nữ tử lục y lập tức sinh ra vẻ kinh ngạc, làm sao...
Tại sao ngay cả tiểu thư cũng đồng ý?
+
LE
Nàng luôn luôn phân rẽ phải trái, cho dù vừa rồi mình hữu tâm bất mãn với Hàn Tam Thiên, nàng vẫn luôn dùng ánh mắt có chút trách cứ nhìn mình.
Nhưng nếu tiểu thư cố ý thì nàng cũng đành chịu, chỉ có thể thở dài, không còn lên tiếng.
Mà Hàn Tam Thiên trong thính đường lúc này đang đợi Viên công tử trả lời.
"Con mẹ nó, đến bây giờ mà người còn ra vẻ? Còn muốn ta xác định?"
"Nếu người là một nam nhân, tốt nhất thu hồi bộ dáng kia lại, chúng ta dùng thương thật đao thật đánh một trận, đây không phải là bộ dáng một nam nhân nên có hay sao?" Viên công tử lạnh giọng cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, gật gật đầu, trên thân đột nhiên rút lui, năng lượng tiêu tán, sau đó chỉnh đốn thân hình: "Được, ta không phòng thủ."
Nghe Hàn Tam Thiên trả lời, viên công tử đã không nhịn được lộ vẻ cười lạnh.
Đây quả thực đã đúng ý hắn.
Hắn công kích hung mãnh, giết chóc tăng thêm, nhưng Hàn Tam Thiên phòng thủ vẫn luôn khiến hắn dị thường đau đầu, tương đương với việc làm suy yếu một nửa uy lực của hắn.
Nhưng nếu tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này không phòng thủ mà chỉ đối đầu với công đích của hắn vậy hắn sẽ nắm vững thắng lợi.
Không người nào có thể cùng hắn đối mặt công kích mà chiếm được bất kỳ ưu thế nào.
Đây là tự tin tuyệt đối của Viện công tử đối với chính bản thân mình.
"Nếu ngươi đã đáp ứng như vậy thì người liền chờ chết đi" Viên công tử nhẹ giọng dữ tợn cười một tiếng, một giây sau, thân ảnh di chuyển, ngôi sao trên bầu trời lưu động
không thôi, một cỗ ma khí cực mạnh từ trên trời giáng xuống.
Hết thảy lại khôi phục lãi vẻ khủng bố ban đầu.
Nhưng lúc này Hàn Tam Thiên lại nhẹ nhàng cười một tiếng, thậm chí chưa từng nhìn Viên công tử nhiều hơn một chút nào.
"Tên tiểu tử kia con mẹ nó đến cùng đang làm gì?"
"Hắn có phải bị bệnh hay không vậy?"
"Ha ha, ta đã sớm nói, tên ngu ngốc này căn bản chính là dựa vào bảo vật nào đó không biết tên để phòng thủ, bây giờ không thể sử dụng cho nên mắt trợn tròn, căn bản sẽ không động."
Nói xong, mấy người liên tục gật đầu.
Hàn Tam Thiên nhếch miệng mỉm cười, đột nhiên, thậm chí có chút nhắm mắt lại...
"Hắn thật sự đang tìm cái chết sao?"
Ở bên trong rèm châu, nữ tử lục y cũng phát hiện Hàn Tam Thiên vậy mà vào lúc này lại nhắm mắt lại.
"Hay là hắn cảm thấy tự tin?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.