🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Tê tê bất đắc dĩ buông buông tay: "Không cần làm lớn chuyện nữa, chúng ta và các người tự mình thu thập chuyện của chính mình, một người lui một bước."
"Thu thập sạch sẽ là được rồi sao? Ôi ôi, vậy ta cho người một đao, rồi mới giúp người chăm sóc vết thương, có phải là coi như hòa nhau không?" Viên Thiệu lạnh lùng nói.

"Nếu như các ngươi thật sự muốn thu thập, có thể, đừng bảo là chúng ta không cho
người cơ hội, người đi liếm sạch sẽ, việc này coi như bỏ qua, như thế nào?" Nói xong, một đám người nhìn nhau cười một tiếng.
"Được." Hàn Tam Thiên cười gật gật đầu.
Một đám người nhất thời cười vang.
Hàn Tam Thiên cũng tiếp theo đó cười khẽ.
Một đám người nhất thời cười càng thêm điên cuồng, bọn hắn cười nhạo Hàn Tam Thiên tên ngốc này vậy mà còn cười được.
Chỉ là chỉ sợ bọn hắn cũng không biết, trên
thực tế Hàn Tam Thiên cười cũng là đang cười nhạo bọn hắn...
"Ha ha, các người nhìn xem, tên ngốc này hắn còn đang cười đấy."
"Nhà quê, xem ngươi cười vui vẻ như thế, hôm nay, mảnh đất này sẽ do người liếm sạch hết."
Một đám người nhìn chằm chằm, Hàn Tam Thiên cười càng khiến trong mắt bọn họ mang theo lửa giận rõ ràng.
Trong đó có một người trực tiếp lao đến, phóng tới Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cũng không phản kháng,
nhàn nhạt cười, mặc cho hắn nắm lấy chính
mình. Chỉ là tên kia hơi dùng sức nắm lấy Hàn Tam Thiên, lại phát hiện thân thể Hàn Tam Thiên như là một ngọn núi lớn không nhúc nhích.
Hắn lúng túng nhìn Hàn Tam Thiên một cái, rồi mới nhanh chóng cắn chặt răng, xuất ra khí lực càng lớn hơn.
Nhưng vấn đề là cho dù tên ngốc này dùng sức đến sắc mặt đỏ trướng, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn đứng im không nhúc nhích tí nào.
"Con mẹ nó tên nhà quê này."
Lấy tu vi của tên ngốc này mà nói, hắn diễu võ giương oai cũng không ít, bởi vậy khi đối mặt với tình huống này mới có thể không kịp chờ đợi là người đầu tiên lao ra, muốn khoe khoang bản thân.
Nào biết..
Cho dù hắn dùng toàn lực đánh ra, nhưng thân thể Hàn Tam Thiên giống như được khảm nạm trên mặt đất, không thể nói không có phản ứng nhưng đơn giản chính là không nhúc nhích tí nào.
Xấu hổ...
Hắn nhất thời lâm vào xấu hổ giống như chết...
"Con mẹ nó, người tên nhà quê này, không nghĩ tới khí lực cũng lớn như vậy, mẹ nó, người dùng trâu cày ruộng nhất định rất nhiều có đúng không?" Hắn quát khẽ mắng to để che giấu bối rối của mình.
"Đúng vậy, người có muốn thử cày ruộng một chút không? Đối với thân thể cũng có chỗ tốt." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu bình thản.
Loại đối kháng này mà nói, Hàn Tam Thiên đừng nói dùng một chút lực, thậm chí ngay
cà thờ cũng không cần thờ nhiều thêm một
ngụm.
"Cày ruộng cái đầu nhà ngươi."
Hắn giận, giận tới cực điểm, giận đến phát điện.
Nhưng lúc này Hàn Tam Thiên không chỉ không hoảng chút nào, thậm chí còn có chút nhàm chán.
"Con mẹ nó tên nhà quê, thật là trâu bò, cũng không biết dùng yêu thuật cỡ nào." Có người chửi rủa nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.