🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chờ hai người lần nữa tiến vào đại sảnh thì những người khác trong đại sảnh sớm đã an tọa.

Sau khi hai người đi vào đại sảnh, nhất thời tiếng nghị luận lại vang lên, các loại cười đùa không dứt mà thôi.
Tê tê có chút buồn bực, còn Hàn Tam Thiên lại bình yên tự tại đi đến nơi chính giữa nhất, hướng về phía phía sau rèm châu có chút hành lễ.
"Chư vị, nâng."
Ở bên trong rèm châu, một tiếng khẽ gọi truyền đến.
Tiếp sau đó chỉ thấy chung quanh, những người kia có vẻ xốc nổi, bất đắc dĩ và khinh thường đứng lên, rồi mới giả vờ giả vịt gia ly rượu lên, mà gần như đồng thời, hai nữ hầu cũng bưng rượu chậm rãi đi tới.
Tiếp nhận rượu trong tay nữ hầu, Hàn Tam Thiên hơi kính rượu, uống vào một hơi.
Mời rượu hoàn tất, bên trong rèm châu chỉ nghe thấy một giọng nữ dễ nghe: "Thuyền hoa di chuyển toàn bộ nhờ vào thiên mưu, nhưng thiên mưu thấp bé, thị lực có hạn, cho nên đụng lầm phải hai vị, tiểu thư nhà ta biểu hiện ý xấu hổ, mong rằng hai vị thông cảm cho qua, nếu như cần bồi thường thì cứ mở miệng."
Hàn Tam Thiên vừa muốn mở miệng, lúc này lại đột nhiên vang lên một trận âm thanh điêu ngoa, lạnh giọng mà ra: "Đụng làm sao, ta thấy rõ ràng là cố ý ăn vạ."
"Sa mạc lớn như trời biển, muốn va vào đồ vật thì như mò kim đáy biển. Nếu không phải cố ý có người tới gần thân tàu thì làm sao có thể đụng vào được?"
"Thuyền hoa của nhà họ Tô không ai không biết, ai lại không hiểu? Ta thấy hai người này
đến rõ ràng không phải vì muốn Tô tiểu thư bồi thường lấy chút tiền mà là vì trà trộn vào bên trong."
"Nói không sai, lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết."
"Hừ, ngươi nhìn hắn xem, cũng không dám nói chuyện, rất rõ ràng là bị chúng ta vạch trần."
Một đám người dùng ngòi bút làm vũ khí, nếu như ánh mắt có thể giết chết Hàn Tam Thiên, như vậy lúc này, Hàn Tam Thiên tất nhiên đã bị đâm thủng trăm ngàn lỗ.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, lời nói thì các ngươi nói hết rồi, anh còn có cái gì để nói nữa đâu?
"Trà trộn vào được rồi thì thế nào?" Viên công tử nhẹ nhàng cười một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường: "Thật sự cho rằng bay lên đầu cành liền có thể thành Phương Hoàng sao?"
Nói xong, hắn khinh thường nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên.
"Viên công tử nói cũng đúng, quạ đen là quạ đen, Phượng Hoàng là Phượng Hoàng, quạ đen bay tới chỗ đó thì cũng vẫn là qua
đen, cho dù lẫn vào bầy Phượng Hoàng cũng sẽ không thay đổi được sự thật này, ngược lại sẽ lòe người, làm trò hề cho thiên ha."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.