🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giấy trải trên bàn, bút cũng nhanh chóng rơi vào trên tay Thánh Nhiên, hắn cũng không nói nhiều nữa, trong tay khẽ động, bút lớn. vung lên một cái, rơi xuống trên giấy một chữ to. 
Khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy chữ trên giấy, không khỏi nhíu chặt lông này, trong lúc nhất thời vô cùng hoang mang. 
"Vu?" Hàn Tam Thiên giương mắt nhìn sang Thánh Nhiên. 
"Không sai." Thánh Nhiên gật gật đầu. 
Thấy Hàn Tam Thiên không hiểu, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Có lý giải gì không?" 
"Chữ này ta biết, là chữ Vu nha." Tê tê cũng đứng dậy nhìn qua chữ trên giấy, không khỏi nói. 
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nhìn về phía Thánh Nhiên: "Nhìn mặt chữ thì đương nhiên là biết, nhưng nó mang hàm nghĩa gì?" 
"Ngươi xem kết cấu chữ một chút." Thánh Nhiên nói. 
"Chữ Vu (AA) có một chữ công Ở giữa hai người, có gì ly kỳ hả?" Tê tê sờ sờ đầu, thực tế là đã nghĩ đến mọi cách lý giải. 
Hàn Tam Thiên lại chau mày, không nói một lời. 
Chữ Hán từ xưa đến nay đều căn cứ vào hình mà sáng tạo, nếu Thánh Nhiên đã cố ý nói anh tách chữ phân tích kết cấu. 
Thì đương nhiên chữ Vu này (A4) nhất định phải đại biểu cho gì đó. 
Đầu tiên là chữ Vu thì được tạo thành từ 
những gì, nét đầu, nét cuối, nét liên hệ, rất nhanh, Hàn Tam Thiên đột nhiên hiểu rõ gì đó, trừng mắt: "Ý của tộc trưởng là con người ở giữa trời đất sao?" 
Thánh Nhiên gật gật đầu: "Tam Thiên quả nhiên thông minh." 
"Bên trên là trời, phía dưới là địa, nhưng ở giữa lại có nét dựng lên thì nên giải thích như thế nào? Hàn Tam Thiên, chữ Vu (AA) này của người vẫn chưa giải xong." Tê tê chỉ vào nét dựng lên ở giữa chữ Vu (AE),vội vàng kêu lên. 
Hắn nhắc nhở một câu khiến Hàn Tam 
Thiên cũng phát hiện, ở giữa có một nét dựng lên vẫn còn chưa giải thích được. 
"Nét dựng lên đại biểu cho thiên địa nối liền?" Đột nhiên, Hàn Tam Thiên hiểu rõ: "Cho nên Vu chính là người thông thiên địa, có đúng không?" 
Thánh Nhiên gật gật đầu: "Không sai." 
"Bàn Cổ tổn hao hết cuộc đời mới lấy được búa Bàn Cổ mở thiên địa, sáng tạo thế giới, nhưng lúc đó trời cực thấp mà lại cực dày, thần nhân cùng tồn tại với mặt đất, lộn xộn không phân biệt, người và thần liên hệ chặt chẽ không thể tách rời." 
"Khi đó nhân gian có bốn thần thụ Thái Cổ, phía đông bên trên có Liên Thiên, dưới có Câu Địa, đại thụ có mười kim ô, tên là Phù Tang, Kim Ô biến thành bộ lạc, gọi là Đông Di." 
"Nếu phía tây là mộc, chính là nơi mặt trời nghỉ ngơi." 
"Phía bắc thì là tầm mộc, thượng câu thiên, hạ thông u minh minh." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.