🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau một lúc, Diệp Thế Quân dừng bước, Phù Thiên cũng nhanh chóng ngừng lại,
ánh mắt bắt đầu tìm hiểu bốn phía trong bóng tối, phóng thích nội tức nhưng không khỏi chau mày.
Nơi này rõ ràng u ám vô cùng, lại ẩn dưới lòng đất, bốn phía cũng vô cùng an tỉnh, nhưng hắn luôn cảm giác nơi này hình như có không ít người tồn tại.
"Đến đây, không cần khẩn trương làm gì. Tới đây ngồi." Diệp Thế Quân nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa hồ nhìn ra Phù Thiên khẩn trương, vỗ vỗ bả vai Phù Thiên.
Phù Thiên trong lúc bối rối tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu, tiếp theo đó đi theo Diệp Thế
Quân đến bên cạnh một cái bàn nhỏ.
Diệp Thế Quân lại rất quen thuộc trong bóng tối, cầm bầu rượu lên rót đầy một chén rượu cho Phù Thiên.
Tiếp nhận rượu, Phù Thiên ít nhiều cũng có chút khẩn trương uống vào.
Loại địa phương như thế này thực tế hắn không lui tới, nếu như nhất định phải đến thì hắn cảm thấy không khác gì chơi với quỷ. Hắn cũng không sợ quỷ, hắn chỉ sợ nơi này biến mình thành quỷ.
"Vô lượng thần công, dù là đại hay tiểu đều là đồng căn đồng nguyên, muốn tu hành pháp môn của nó thì phải dùng cách đặc thù." Diệp Thế Quân đột nhiên nói.
Nghe tới vô lượng thần công, vẻ khẩn trương của Phù Thiên liền lập tức tiêu tán hơn phân nửa: "Pháp môn đặc thù thế nào?"
"Pháp môn đặc thù này có lẽ đối với người khác mà nói là một loại ác mộng, nhưng đối với người tu hành mà nói lại là một loại phúc lợi vô tận." Nói xong, Diệp Thế Quân nhẹ nhàng cười một tiếng: "Rượu này như thế nào?"
Phù Thiên đã uống hơn phân nửa, lúc trước vẫn luôn khẩn trương, làm sao có thể đặc biệt để ý tới rượu này như thế nào, nhưng bây giờ bị Diệp Thế Quân đột nhiên hỏi đến thì cả người hoàn toàn ngây ngốc.
Tranh thủ thời gian nhấm nháp một ngụm, đầu tiên Phù Thiên cảm giác đây là rượu ngon, nhưng ở trong rượu ngon lại có một mùi lạ, lông mày không khỏi nhăn lại.
"Rượu này..." Tinh tế nhấm nháp vị, nhấp môi mấy lần, sững sờ, rồi mới giật mình: "Bên trong có tuyết sâm, đuôi thiên hỏ, cái này, đây, đây là thuốc bổ sao?"
+
"Cái này..." Phù Thiên dở khóc dở cười, thậm chí ẩn ẩn có chút phát lạnh.
Hai đại nam nhân, đột nhiên người lại cho ta uống thuốc bổ.
Nhưng ngay khi Phù Thiên còn đang hoang mang thì lúc này Diệp Thế Quân nhẹ nhàng vỗ tay một cái, toàn bộ dưới mặt đất đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, xuất hiện một cảnh tượng khiến Phù Thiên suốt đời khó quên, ánh vào trong tầm mắt Phù Thiên, khiến hắn không khỏi há to miệng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.