🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nếu như hắn không lấy được, vậy thì là do ai lấy chứ? Rồi tại sao cuối cùng lại rơi vào trong tay Hàn Tam Thiên. 
"Tộc Bàn Cổ cũng không có búa Bàn Cổ, 
thứ mà Hàn Tam Thiên lấy được chỉ là một kiện áo giáp." Nói đến đây, cảm xúc của Diệp Vô Hoan rõ ràng có biến hóa cực lớn. 
Lúc trước, bởi vì Hàn Tam Thiên đột nhiên có áo giáp kia, lại thêm hắn tỏ vẻ khinh thường, cho nên hắn mới liên tục bị trêu đùa, một kiếm đứt cổ mà mất mạng. 
Bây giờ mỗi lần hồi tưởng lại, Diệp Vô Hoan đều cảm giác phẫn nộ đến mức dị thường. 
"Áo giáp?" 
"Áo giáp Bàn Cổ, phòng ngự tuyệt đối trên 
thế gian, bất diệt huyền khải." 
"Bất diệt huyền khải?" 

"Không sai, dùng lôi điện tử kim luyện thành, quanh thân đều có tia điện sấm sét khiến người kinh hãi, một khi khôi giáp thay đổi sẽ gây ra sấm chớp lôi điện kinh người, phàm là chỗ nào nó lướt qua, đất đai vạn dặm khô cằn, không có một ngọn cỏ." 
"Vậy tại sao chưa từng thấy Hàn Tam Thiên mặc bao giờ?" Phù Thiên cau mày nói. 
"Áo giáp này cực kì thần kỳ, có thể hoàn toàn che giấu trong thân thể của mình, phát huy tác dụng từ bên trong. Còn về hình thức bên ngoài, chỉ cần hắn không muốn để nó bị trông thấy thì người khác sẽ không thể nhận ra nó tồn tại." 
Phù Thiên giật mình, hắn chợt hiểu ra, vỗ mạnh lên đùi một cái. 
Vô số chuyện trong quá khứ không ngừng đan xen trong đầu, cảnh tượng Hàn Tam Thiên lực chiến quân hùng, lấy sức một mình ngăn cản ngàn vạn người nhưng lông tóc không hề có thương tổn. 
Trận chiến ở Cô Tô, Cô Tô Phượng Thiên, 
hoặc là khi bọn người Diệp Cô Thành ở Hư Vô tông vây quanh tấn công. 
Tất cả bọn hắn căn bản không có cách nào đánh lại Hàn Tam Thiên. 
Lúc trước, Phù Thiên cũng giống như những người khác, giật nảy mình như nhìn thấy thiên nhân, nhưng lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ nguyên nhân. 
"Thì ra tên tiểu tử này còn che giấu loại bảo vật như vậy, thật mẹ nhà hắn đủ âm hiểm." Sau khi Phù Thiên hiểu rõ hết thảy, cả người hận đến nghiến răng, lại tràn ngập khinh thường với Hàn Tam Thiên. 
Trong mắt hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, cũng không nguyện ý thừa nhận Hàn Tam Thiên là một người được Bàn Cổ ưu ái, bản thân có thực lực đặc thù, hắn chỉ cho rằng Hàn Tam Thiên quả nhiên là dựa vào vận may, có được bảo vật Bàn Cổ nên mới có được tiền đồ như thế, không liên quan gì đến bản lĩnh của mình. 
Cho nên, ngay từ đầu hắn đã không nhìn lầm, Hàn Tam Thiên đúng là một tên phế vật triệt để. 
Đột nhiên, Phù Thiên như nhớ đến gì đó, cau mày nói: "Ta nhớ sau khi thành Thiên Hồ có kỳ quang xuất hiện không lâu thì 
nghe tin dữ ngài đã bỏ mình, bây giờ ngài biết rõ chuyện Hàn Tam Thiên và hậu nhân Bàn Cổ vô cùng rõ ràng, vậy cái chết của ngài là?" 
"Không sai, ngày đó là Hàn Tam Thiên giết ta." Diệp Vô Hoan lạnh giọng mà nói, trong hai mắt tràn đầy thù hận và phẫn nộ. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.