🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hàn Tam Thiên khẽ nhướng mày, Thi Ngữ vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng tiến đến kiểm tra. 
"Được, Hàn thiếu hiệp đã không sợ như thế, thân là người bảo hộ Phượng Hoàng kim vũ, Đỗ Nhất Sinh ta cũng đương nhiên sẽ đi theo cùng quân tử. Chúng đệ tử." Lúc này Đỗ Nhất Sinh cũng chăm chú cắn răng một cái, kiên quyết mà nói. 
"Có." 
"Các ngươi nếu có ai không nguyện ý đi theo, chờ sau khi thoát khỏi nơi khốn khó này thì tự quay về môn phái, còn ai nguyện 
ý thì đi theo ta." 
"Điều lệ thứ mười ba của Thiên Cơ cung, Phượng Hoàng kim vũ còn thì Thiên Cơ cung còn, Phượng Hoàng kim vũ Vong thì Thiên Cơ cung vong, chúng ta đã là đệ tử của Thiên Co cung thì đương nhiên phải cùng tồn vong với Thiên Cơ cung, chúng ta sẽ không trở về, Phần Cốt chi thành tính thêm ta." 
"Chúng ta cũng tuyệt đối không quay về, sự phụ ở đâu, chúng ta ở đó, Phượng Hoàng kim vũ ở đâu, chúng ta cũng ở đó." 
"Thề cùng tồn vong với Phượng Hoàng kim Vű." 
"Tốt." Nghe chúng đệ tử cùng hưởng ứng như thế, Đỗ Nhất Sinh vô cùng hài lòng liên tục gật đầu, nói: "Không hổ là đệ tử của Thiên Cơ cung, mỗi người đều là nam nhi nhiệt huyết, ta không nhìn lầm các ngươi." 
Nói xong, Đỗ Nhất Sinh quay lại đối mặt với Hàn Tam Thiên, rồi mới cúi đầu một cái, tư thái cực thấp, nhún nhường nói: "Hàn thiếu hiệp, kể từ hôm nay, lão phu dùng tính mạng của mình và ba mươi sáu đệ tử Thiên Co cung giao vào trong tay người, trước khi mọi chuyện còn chưa hoàn thành, đệ tử Thiên Cơ cung triệt để nghe theo lệnh của 
người." 
"Chư vị, các người đều nghe rõ chưa?"
Nói xong, Đỗ Nhất Sinh nhẹ giọng hỏi đệ tử. 
Các đệ tử cùng kêu lên: "Chúng ta nghe theo lệnh của Hàn thiếu hiệp." 
Hàn Tam Thiên khoát khoát tay: "Đỗ đạo trường, không cần như thế.." 
"Hàn thiếu hiệp, ngươi không cần từ chối, về tài, ngươi chính là người hào kiệt, uy danh lan xa, về đức, Phượng Hoàng kim vũ vốn là thành vật của bản môn, người thân là 
người ngoài lại giúp chúng ta lấy nó về. Cho nên, về tài về đức, người đều khiến người tâm phục khẩu phục." 
"Thú có con đầu đàn, cây có trục trung tâm, ngươi không cần từ chối." Đỗ Nhất Sinh cười nói. 
"Đúng vậy, nếu như là người khác qua mặt sư phụ muốn lãnh đạo chúng ta, chúng ta sẽ không đồng ý, nhưng Hàn thiếu hiệp không giống, người là một kỳ tích trong giang hồ người người kính trọng, có thể nghe theo sự lãnh đạo của ngươi là vinh hạnh của chúng ta." 
Các đệ tử Thiên Cơ cung ai cũng rất nhiệt tình, nhao nhao thuyết phục. 
Đối mặt với tình cảm của mọi người như thế, trong lúc nhất thời Hàn Tam Thiên cũng có chút không thể chối từ, khi đang không biết làm sao thì lúc này Mặc Dương bên cạnh lên tiếng. 
"Nếu các ngươi đã nói muốn hợp tác, vậy thì tốt nhất chúng ta nên thẳng thắn đúng không?" 
Mặc Dương khiến người của Thiên Cơ cung có chút sững sờ, nhưng bọn hắn vẫn gật đầu. 
"Vị huynh đệ kia, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.