Ông ta đang lo lắng đi đi lại lại trong lều, mấy đệ tử đóng quân ở bên ngoài lều ai nấy đều cảm nhận được áp lực cực độ bên trong lều, mồ hội vã ra như mưa.
"Báo!" Bên trong lều, Ngao Thế đột nhiên nghe thấy tiếng hét bên ngoài, quay đầu nhìn lại, hai huynh đệ nhà họ Ngao và những người quan trọng như Vương Hoãn Chi, Tiên Linh Sư Thái, vợ chồng Diệp Cô Thành đã vội vã xông vào.
"Ông nội."
"Tham kiến Ngao lão tiên sinh."
"Tham kiến thần lão."
Khi mấy người vừa nhìn thấy Ngao Thế, lần lượt quỳ xuống hành lễ, Diệp Cô Thành càng phấn khích vạn phần, lúc này, hắn ta còn cố ý hằng giọng và hét to nhất có thể, cố gắng thu hút sự chú ý của Ngao Thê.
“Đứng dậy hết đi."
Ngao Thế liếc nhìn mọi người rồi ra lệnh nói.
“Vâng.”
Mọi người đồng thanh gật đầu, sau đó đúng từng người một đúng vào vị trí trái phải.
“Ông nội, không biết ông gấp rút triệu tập chúng cháu có chuyện gì quan trọng sao?”
Ngao Tiến nhẹ giọng hỏi. "Đúng vậy, ông nội.
Ồ, nếu như vừa rồi ông không rời đi, chúng ta vẫn có thể giành xiềng xích của thần với Lục Nhã Tâm.
Bấy giờ, đồ đều đã bị Lục Nhã Tâm lấy đi rồi", Ngao Nghĩa vô cùng tiếc nuối nói.
Những người không có chỉ số EQ, nói chuyện luôn khiến người ta khó chịu, ít nhất là lúc này Ngao Thế càng vô cùng xấu hổ.
Ngao Thế nhắm mắt lại để nguôi ngoại cơn tức giận, Vương Vạn Chí lúc này mới vội vàng nói: "Tam Công tử, phàm chuyện gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/706419/chuong-2276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.