"Sư muội, người thấy thế nào?"
Tam Vĩnh hỏi.
“Sư huynh, chuyện này..."
Lâm Mộng Tịch cũng không biết nên trả lời như thế nào.
"Sao hả? Chẳng lẽ lúc này rồi mà các ngươi còn lợn chết không sợ nước sôi hay sao?"
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng quát lạnh truyền đến, mọi người quay mắt nhìn lại, chỉ thấy Tần Sương ôm tiểu Nhân sâm đi tới.
"Sương Nhi, không được nói bậy. Chúng ta chính là trưởng bối của ngươi."
Ngay lập tức sắc mặt của nhị trưởng lão trở nên xấu hổ nói.
"Trưởng bồi ư? Chẳng lẽ bởi vì các ngươi là trưởng bối, cho nên có thể cậy già lên mặt phải không? Các ngươi đã lựa chọn sai lầm một lần rồi, Hàn Tam Thiên đã cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, các ngươi lại một chút cũng không biết điều mà quý trọng nó hay sao?”
Tần Sương nói xong, nhìn về phía Tiểu Nhân sâm:
"Ngươi đi nói cho đám người Tô Nghênh Hạ bảo bọn họ bỏ đi đi, sau khi Hàn Tam Thiên trở về, cũng bảo hắn đi cùng bọn họ luôn, nhóm người này, hoàn toàn là chết cũng không đủ."
Tiểu Nhân sâm gật đầu, nhảy xuống từ trên người của Tần Sương, liền muốn rời đi.
Tam Vĩnh vội vàng chạy lại giữ chặt lấy Tần Sương và Tiểu Nhân sâm, xấu hổ cười nói:
"Sương Nhi, ngươi cũng đừng tức giận, sư bá của ngươi và chúng ta cũng không phải là muốn nghi ngờ Hàn Tam Thiên, mà là do có một số việc quả thật là không có cách nào để giải thích hết."
"Ngay cả người vợ hắn yêu nhất và đứa nhỏ cũng chỗ này, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/706276/chuong-2133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.