*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Sương vô cùng khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Những gì mà Hàn Tam Thiên nói quả thật rất có lý, đám người Tam Vĩnh phải nhận lấy hậu quả này, quả thực là do bọn họ gieo gió gặt bão thôi, nhưng mà, những đệ tử khác của phái Hư Vô là vô tội.
Nàng không muốn trơ mắt nhìn những sư huynh sự muội đồng môn của chính phải gánh chịu tai họa của Diệp Cô Thành.
Hơn nữa, chung quy lại Lâm Mộng Tịch là mẹ ruột của nàng.
"Ngươi thật sự là Hàn Tam Thiên sao?"
Nhưng vào đúng lúc này, Lâm Mộng Tịch khẽ cắn môi, đúng ngăn ở trước mặt Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, có chút khó chịu nói:
“Là phải hay không phải, cũng không liên quan gì đến bà hết, tránh ra!"
“Nếu như ngươi là Hàn Tam Thiên, thì ngươi không phải là muốn phái Hư Vô giao ta ra hay sao? Ngay tại nơi này ta giao mình ra, muốn chém muốn giết, ngươi muốn làm gì cũng được, nhưng...."
“Bà đang cầu xin tôi sao?"
Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.
Lâm Mộng Tịch khẽ cắn môi, cuối cùng cũng nói:
“Đúng vậy, ta đang cầu xin ngươi!"
Hàn Tam Thiên sửng sốt một lát, sau đó, một đạo ánh sáng màu vàng trực tiếp đánh ra, hất bay Lâm Mộng Tịch ra chừng mấy mét:
“Cầu xin người khác cũng được, nhưng mà, bà đang trông cậy vào một tên yêu ma đến giúp các người hay sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/706253/chuong-2110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.