*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tần Sương, không cho phép nói hươu nói vượn." Lâm Mộng Tịch lạnh lùng quát một tiếng.
Mặc dù Lâm Mộng Tịch không nhìn quen dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Diệp Cô Thành và đám trưởng lão kia, nhưng cũng không đại diện cho việc bà đồng ý với chuyện của Hàn Tam Thiên.
Đối với Hư Vô tông mà nói, Hàn Tam Thiên chính là sự sỉ nhục trong quá khứ của Hư Vô tông.
"Con có nói sai sao? Nếu như Hàn Tam Thiên còn đây, sao trước mặt lại có ngày hôm nay chứ? Dựa vào đâu mà có người lại dám đến Hư Vô tông ta bắt nạt, để đám chuột nhắt của bọn chúng làm càn như thế trước mặt liệt tổ liệt tông của Hư Vô tông chúng ta?" Khuôn mặt Tần Sương lạnh lẽo đáp lại.
Nếu như có Hàn Tam Thiên lại ở đây, có kẻ nào còn dám ở đây lỗ mãng chứ? Đừng nói một tên Diệp Cô Thành, liền xem như mười tên, một trăm tên, với Hàn Tam Thiên lại như thế nào kia chứ?!
“Chát!”
Một tiếng vang lên, Tần Sương sờ khuôn mặt bị đỏ của mình, oán hận nhìn Lâm Mộng Tịch. Sau khi Lâm Mộng Tịch hét lớn một tiếng im miệng, cũng có hơi hối hận khi mình đã đánh cái tát này.
"Đừng nhắc đến tên phế vật kia nữa. Hắn chẳng lẽ hại con còn chưa đủ nhiều hay sao?" Đánh lên người Tần Sương, Lâm Mộng Tịch còn khó chịu hơn nàng ta nữa. Đó là nữ nhi ruột thịt của bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/706240/chuong-2097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.