Lúc Hàn Tam Thiên nhìn vào trong chén, trong đã chứa một đống kiến lớn lúc nhúc chồng chéo lên nhau.
Nhưng vẫn còn cách con số ba nghìn con xa lắm.
Rốt cuộc vẫn thất bại rồi sao!
"Tiền bối, thực sự xin lỗi." Hàn Tam Thiên thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo có chút ảo não.
"Cậu đã hoàn thành rồi." Ông lão cười ha ha, vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình, ý bảo Hàn Tam Thiên đến đó ngồi.
Hàn Tam Thiên đi đến bên cạnh ông ta, chậm rãi đích ngồi xuống, ông lão lại vỗ vỗ bờ vai của anh, cười cười: "Yêu cầu phải bắt được ba nghìn con kiến này, thật ra chỉ để cho cậu biết khó mà lui thôi nhưng cậu đã có thể kiên trì như vậy, làm cho lão già này cảm thấy đã đạt yêu cầu rồi. Đúng rồi, dùng cả một ngày luyện dùng kiếm bắt kiến, cậu có cảm tưởng gì?"
Nhìn vẻ mặt tươi cười hiền lành của ông lão trong lòng Hàn Tam Thiên cảm thấy ấm áp: "Tuy rằng tôi đang mệt chết đi được, nhưng vẫn cảm thấy bản thân học được khá nhiều điều, không chỉ học được cách chú ý tập trung sức lực, mà cả khả năng khống chế sức lực cũng càng thêm nhuần nhuyễn."
"Ha ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy, muốn khống chế được lực lượng mạnh nhất, điều đầu tiên phải học là khống chế lực lượng yếu nhất, đây chính là đạo lý trọng kiếm vô phong, đại xảo không công, cũng cảnh giới tối cao của việc khống chế lực lượng của bản thân." Ông lão vừa lòng cười nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/706094/chuong-1951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.