Khi Hàn Tam Thiên ký xuống tên mình xong, bùa thiên độc sinh tử biến mất trong nháy mắt, mà trên cánh tay phải và cánh tay trái của Hàn Tam Thiên cũng đột nhiên có thêm hai đường vân một xanh một đỏ.
Nhìn thấy tình huống này, gương mặt của Bách Hiểu Sinh xám như tro tàn, hắn thật sự không hiểu rõ, vì sao Hàn Tam Thiên biết trên núi có hổ, nhưng vẫn thích đi lên núi.
Hàn Tam Thiên cười cười, vỗ vỗ bả vai của Bách Hiểu Sinh nói:
"Yên tâm đi, tôi không có việc gì đâu."
"Cái gọi là không đi vào hang cọp, sao bắt được cọp con."
Hàn Tam Thiên cười, đứng dậy nói:
"Đúng rồi, chuyện này cũng không cần nói cho Tô Nghênh Hạ, được không?"
Bách Hiểu Sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn hơn hơn nửa ngày, mới không thế nhịn được nữa mà nói:
"Yên tâm đi, nếu như đã lên một thuyền với ngươi, ta cũng sẽ không bước lên con thuyền nào khác, ta sẽ giúp ngươi dấu Tô Nghênh Hạ, nhưng mà, chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút."
Vì không muốn để cho Tô Nghênh Hạ nghi ngờ, Hàn Tam Thiên để cho Bách Hiểu Sinh quay về phòng trước, chính mình thì đi sau.
Anh không muốn để cho Tô Nghênh Hạ vì mình mà lo lắng, vì cứu Hàn Niệm, Hàn Tam Thiên cũng không có lựa chọn nào khác, hoặc có thể nói rằng đây là lựa chọn duy nhất mà anh có thể chọn.
Chỉ cần Hàn Niệm và Tô Nghênh Hạ không có việc gì, cho dù Hàn Tam Thiên phải chết, thì đó cũng là nhắm mắt chết.
Vì kéo dài thời gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/706083/chuong-1940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.