Tô Nghênh Hạ nghi ngờ liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên một cái, ai vậy?
Hàn Tam Thiên chỉ cười cười mà không nói lời nào, cầm lấy chiếc đũa, trực tiếp động tay ăn cơm, đối mặt với âm thanh kia anh hoàn toàn không có phản ứng gì.
Vốn Tô Nghênh Hạ đang định nói chuyện, nhắc nhở Hàn Tam Thiên, nhưng lúc này Hàn Tam Thiên lại dùng ánh mắt ám chỉ với cô rằng không cần làm như thế, tiếp tục ăn cơm là được.
Tuy rằng cô không biết trong hồ lô của Hàn Tam Thiên đang bán thuốc gì, nhưng sau khi Tô Nghênh Hạ chần chờ một lát, cô vẫn bán tín bán nghi cầm lấy bát ăn cơm.
Thời gian trôi qua mấy phút đồng hồ, sau một lúc im lặng, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói:
"Hàn Tam Thiên, không phải là ta để cho ngươi đi ra ngoài tâm sự hay sao?"
Hàn Tam Thiên không nói gì, vẫn tự mình ngồi ăn cơm như cũ.
Một lát sau, rốt cuộc ngoài phòng không chịu nổi nữa:
"Hàn Tam Thiên!"
"Làm sao?"
"Ta gọi ngươi đi ra đây, ngươi không nghe thấy sao hả?"
Lúc này giọng nói ở ngoài phòng đã có chút không kiên nhẫn nữa, thậm chí còn có chút tức giận.
"Nghe thấy thì sao chứ? Anh bảo tôi đi ra, thì tôi phải đi ra hay sao?"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng khinh thường nói.
"Ngươi..."
Ngay lập tức ngoài phòng tức giận nói:
"Ta đang gọi ngươi, ngươi dám không nghe sao?"
"Cầu xin người khác cũng phải có thái độ cầu xin, anh muốn nói chuyện sao, được, tự mình vào đây đi."
Hàn Tam Thiên nói.
Sau đó ngoài phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/706046/chuong-1903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.