"Đúng thế, mới vừa rồi còn đang êm đẹp, sao vừa nói mưa là mưa được rồi?" Tô Nghênh Hạ cũng nghi hoặc. Ôm Hàn Niệm để bé tránh bị ướt.
Chỉ có Hàn Tam Thiên là bất đắc dĩ nhìn vào một chỗ giữa không trung, cười khổ.
Ban đêm gió rét, Hàn Tam Thiên đốt một đống lửa chiếu cố tốt cho hai mẹ con. Vừa rạng sáng ngày thứ hai thì đi đốn tre trúc, tìm một chỗ dựa núi dựa nước, bắt đầu xây nhà.
Tô Nghênh Hạ thì đi hái quả dại, Lân Long bị Tô Nghênh Hạ trưng dụng, Đường đường là Long tộc lại bị sai xuống nước bắt cá lên.
Hàn Niệm nghỉ ngoi cả đêm, tuy sắc mặt không tốt lắm, trên người cũng không còn khí lực nhưng cuối cùng cũng thanh tỉnh, tạm thời không có gì đáng lo. Cả ngày vây quanh Tô Nghênh Hạ, ầm ĩ đòi làm một chiếc bánh ngọt cho cha.
Trong thời gian một ngày, đối với cao thủ như Hàn Tam Thiên thì dựng một ngôi nhà gỗ ba phòng nho nhỏ rất dễ dàng. Lúc chạng vạng tối, nhà gỗ đã hoàn thành, coi như cả nhà có một nơi dừng chân tạm thời.
Trên bàn cơm tối, Hàn Niệm bưng một chiếc bánh ngọt kỳ kỳ quái qu lên, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Hàn Tam Thiên, hưng phấn nói: "Cha, hôm nay là sinh nhật của cha, Niệm nhi làm cho cha một chiếc bánh ngọt."
Tô Nghênh Hạ ở bên đặt thức ăn xuống, cười khổ nói: "Con gái anh bỏ cả ngày ra, dùng cây đậu chi làm bánh ngọt cho anh. Anh nếm thử đi."
Hàn Tam Thiên mỉm cười, nội tâm vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/706043/chuong-1900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.