Hàn Tam Thiên quỳ xuống xong, lúc này, gió đã ngừng, ngọn nến cũng an ổn lại, tỏa ra ảnh sáng vàng, cộng thêm mắt Hàn Tam Thiên đã quen với bóng tối, lúc này Hàn Tam Thiên mới phát hiện, mấy mét trước mặt anh, phía dưới cái bệ đặt ngọn nến chừng nửa mét, có một cái quan tài để dưới đất.
Chẳng nhẽ, bên trong là vị tổ tiên nào sao?
Nhưng ngay lúc Hàn Tam Thiên nghĩ như vậy, một giọng khàn khàn bỗng nhiên vang lên: "Hàn Tiêu, ngươi có chuyện gì sao?"
Hàn Tam Thiên bị giọng nói này làm giật nảy mình, hiển nhiên anh không ngờ được, nơi này còn có người khác, mà giọng nói này, mặc dù là giọng nữ, nhưng lại như thể đang bị người khác bóp chặt yết hầu, nghe rất chói tai, quan trọng nhất chính là, Hàn Tam Thiên kinh ngạc phát hiện, giọng nói này lại vọng ra từ trong quan tài.
"Đệ tử Hàn Tiêu, đã thu Hàn Tam Thiên làm đồ đệ, cố ý bẩm báo với sư nương." Nói xong, Hàn Tiêu dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Hàn Tam Thiên, ra hiệu hắn nhanh chào hỏi.
Hàn Tam Thiên khẽ cúi đầu: "Đệ tử Hàn Tam Thiên, bái kiến sự bà!"
Trong quan tài trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Ừm, Tiêu nhi, ngươi qua đây."
Hàn Tiêu gật đầu, đứng dậy đi về phía quan tài, sau đó cúi người như đang nói gì đó với người trong quan tài, sau một lát mới đứng thẳng lên, quay lại nhìn Hàn Tam Thiên.
Rồi ông mỉm cười đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên: "Sư bà ngươi nói, lần đầu gặp gỡ, cũng không có gì tốt tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/706002/chuong-1859.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.