Chương trước
Chương sau
Giang Thành nghe y tá nói xong thì giật mình hỏi: "Vì sao?"
"Tôi cũng không rõ lắm, là quyết định của viện trưởng mới." Y tá này biết Giang Thành rất xuất sắc, y thuật cũng tốt vô cùng nên mới nói chuyện này cho anh.
"Viện trưởng mới có trong phòng làm việc không?" Giang Thành hỏi y tá.
"Có!" Cô ấy gật đầu với anh.
Giang Thành không chần chừ, đi thẳng tới văn phòng viện trưởng. Thật ra anh không để ý công việc này lắm, chỉ không muốn bị giáng chức vô duyên vô cớ như vậy thôi.
Người ta nói rằng quan mới nhận chức sẽ đốt ba hồi lửa, nhưng mà lửa của viện trưởng đốt nhầm chỗ quá.
Giang Thành đi tới cửa văn phòng viện trưởng, không gõ cửa mà đẩy thẳng ra rồi bước vào. Anh thấy viện trưởng mới đến là một người đàn ông trung niên hói đầu đeo kính lão, đang tập trung xem giấy tờ gì đó.
Ông ta nghe tiếng người vào bèn ngẩng đầu nhìn cửa, cũng thấy được Giang Thành.
"Cậu là ai? Trước khi vào không biết gõ cửa hả?"
Ông già hói đầu khó chịu nhìn Giang Thành, cảm thấy người này không biết lễ phép.
"Tôi là Giang Thành, ông là viện trưởng mới à?"
Giang Thành đi tới trước mặt ông ta.
"Đúng vậy, kẻ hèn này tên là Hoàng Nguyên Xương."
Viện trưởng hói ngồi nhìn Giang Thành nghiêm túc, sau đó nói tiếp:
"Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là y tá nam hối lộ viện trưởng, mượn quan hệ trèo lên thành bác sĩ đúng chứ?"
Giang Thành nghe viện trưởng nói vậy là hiểu, ông ta cho rằng anh dựa quan hệ mới lên được chức bác sĩ, chứ không phải vì anh có năng lực.
"Viện trưởng Hoàng, chắc ông vừa tới nên không rõ lắm, tôi từng chữa khỏi rất nhiều ca bệnh trong viện, có các bác sĩ và y tá khác làm chứng, tôi có tư cách trở thành bác sĩ." Giang Thành nghiêm túc nói.
"Tôi biết, tôi cũng xem mấy ca bệnh cậu xử lý rồi, chẳng qua là vài trò lừa đảo Trung y thôi, không có ý nghĩa thực sự nào cả!" Hoàng Nguyên Xương cười lạnh.
Hoàng Nguyên Xương biết Giang Thành từng hoàn thành rất nhiều ca giải phẫu khó tin, nhưng y thuật cao tới đâu cũng không nghĩa lý gì với ông ta cả.
Không như để bệnh nhân nằm viện, từ từ uống thuốc, điều trị và giải phẫu, mà Giang Thành dùng phương pháp châm cứu chữa khỏi người bệnh nhanh chóng. Bọn họ xuất viện thì ông ta còn mỡ để kiếm ư?
Vì vậy sau khi tiếp quản bệnh viện số một thành phố Lư Dương, việc đầu tiên Hoàng Nguyên Xương nghĩ đến là đá Giang Thành ra khỏi đội ngũ chữa bệnh. Vừa tra xét thì thấy Giang Thành vốn là y tá nam, vậy để anh về làm lại y tá nam là tốt rồi.
"Viện trưởng Hoàng..."
"Cậu không cần nói thêm gì nữa, tôi đã quyết định rồi. Cậu vẫn là làm y tá nam chăm sóc người ta đi, cậu không thích hợp với công việc trị bệnh cứu người đâu." Hoàng Nguyên Xương cắt ngang những gì Giang Thành định nói.
Giang Thành thấy thái độ Hoàng Nguyên Xương thì khó chịu trong lòng, anh cũng không phải loại người mặc cho người ta xoa nắn. Anh lạnh giọng nói: "Được, đã vậy thì tôi không làm nữa! Tôi từ chức!"
"Từ chức?"
Hoàng Nguyên Xương cười khẩy, sau đó nói: "Lấy từ chức ra dọa tôi đúng không? Nói cho cậu biết, bệnh viện chúng ta ai cũng chuyển chức được! Đừng tưởng cậu đi thì bệnh viện này không hoạt động nổi!"
Giang Thành không đáp lời, xoay người ra khỏi phòng viện trưởng.
"Hừ, nhãi ranh vắt mũi chưa sạch cũng dám đối đầu với ông đây." Hoàng Nguyên Xương cười lạnh.
"Viện trưởng, quả nhiên là anh có cách!" Giang Thành vừa ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, một người đàn ông trung niên bỗng bước ra từ sau tấm mành ngăn.
Người này chính là trưởng khoa Trần của viện. Ông ta vẫn luôn rất bất mãn với Giang Thành. Nhưng lúc trước thấy được Thẩm Băng rất quan tâm anh nên ông ta cũng chỉ có thể nhẫn chịu, không chạy đến gây sự với anh.
Nhưng lần này viện trưởng Hoàng Nguyên Xương vừa tới đã thấy không quen nhìn kiểu người như Giang Thành. Trưởng khoa Trần lập tức nhân cơ hội giúp Hoàng Nguyên Xương đối phó với Giang Thành, ép Giang Thành rời đi.
"Đáng gì đâu, cứ chờ đi, tôi phải tìm cách để cô ả tên Hứa Tình đi luôn mới được." Hoàng Nguyên Xương cười lạnh nói với trưởng khoa Trần.
"Đúng thế, Hứa Tình với Giang Thành là cá mè một lứa với nhau. Bọn họ đều không biết cách dựa vào chữa bệnh để kiếm tiền." Trưởng khoa Trần cũng rất bất mãn.
Hoàng Nguyên Xương đương nhiên biết, hai người kia đều tận tâm chữa bệnh cho bệnh nhân. Nhưng chữa khỏi bệnh nhân nhanh như vậy thì chỉ khiến bệnh viện thu vào ít đi. Vì thế ông ta vừa tiếp quản bệnh viện thì nơi này đã chẳng có bao nhiêu thứ để vớt vát rồi.
"Yên tâm đi, nếu tôi đã đến đây rồi thì sau này chúng ta sẽ phát tài lớn, dù sao chữa kiểu gì chẳng khỏi bệnh, chỉ khác nhau ở chỗ chữa nhanh hay chữa chậm thôi mà." Hoàng Nguyên Xương thản nhiên cười nói, ông ta rất có kinh nghiệm trong phương diện này.
"Vâng vâng vâng, sau này tôi xin theo viện trưởng Hoàng kiếm ăn." Trưởng khoa Trần nịnh nọt nói với Hoàng Nguyên Xương. Trưởng khoa Trần nghe nói Hoàng Nguyên Xương có quan hệ ở thủ đô, bối cảnh kia không phải dạng vừa đâu, cho dù có chút sai lầm cũng không đáng e dè.
Giang Thành về viết đơn xin từ chức, sau đó chạy tới văn phòng của Hứa Tình.
"Làm sao thế? Trông anh không vui lắm!" Hứa Tình thấy Giang Thành đến văn phòng mình thì tò mò hỏi.
"Bà xã, anh từ chức rồi." Giang Thành nghiêm trang nói với Hứa Tình.
"Thật hay giả? Đừng có đùa em." Hứa Tình nghe vậy thì kinh ngạc nhìn anh.
"Thật đấy, viện trưởng mới tới giáng chức anh, bảo anh đi làm y tá nam. Anh giận quá nên từ chức luôn rồi." Giang Thành rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Hứa Tình cũng đã nhìn ra, Giang Thành không cố ý đùa cô mà là nghiêm túc.
"Em đi tìm viện trưởng mới nói lý lẽ! Vì sao muốn đưa anh về làm y tá nam chứ!" Hứa Tình phẫn nộ đứng phắt lên, muốn đi tìm viện trưởng nói lẽ.
Giang Thành vội kéo tay cô.
"Vô dụng thôi, trong mắt viện trưởng mới đến này chỉ có tiền, ông ta sẽ không nghe ai khuyên bảo đâu." Giang Thành nói với Hứa Tình.
"Không thử thì sao biết không được?"
Hứa Tình không để ý Giang Thành khuyên, trực tiếp giãy khỏi anh rồi tức giận chạy tới văn phòng viện trưởng, cô cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Ai đấy? Sao lại không gõ cửa nữa rồi?" Viện trưởng hói ngước lên, thấy Hứa Tình hùng hùng hổ hổ đi về chỗ mình.
"Ông chính là viện trưởng mới đến à?" Hứa Tình nhướng mày, lạnh lùng hỏi Hoàng Nguyên Xương.
"Đúng là tôi, tôi tên..."
"Tôi cóc cần biết ông tên chó tên má gì! Ông dựa vào đâu mà giáng chức chồng tôi thành y tá nam?" Hứa Tình tức giận cướp lời Hoàng Nguyên Xương.
Hoàng Nguyên Xương nghĩ một lát, hiểu ra cái gì, cười nói với Hứa Tình: "Tôi biết rồi, cô là vợ Giang Thành, Hứa Tình đúng không?"
"Trả lời câu hỏi của tôi." Hứa Tình phẫn nộ quát.
"Cô tức giận như thế làm gì? Có chuyện gì mà không từ từ nói được đâu chứ!" Hoàng Nguyên Xương có vẻ đã quen thấy tình huống thế này, không những không tức giận mà còn bình tĩnh hòa hoãn nói vơi Hứa Tình.
"Cô đến đây tìm tôi là vì muốn chồng cô tiếp tục làm bác sĩ đúng không? Thật ra cũng không phải hoàn toàn không được." Hoàng Nguyên Xương chân thành nhìn Hứa Tình nói: "Chỉ cần cô đồng ý một điều kiện của tôi là được."
Hoàng Nguyên Xương nói xong còn hí mắt nhìn cô.
"Điều kiện gì?" Hứa Tình lạnh giọng hỏi.
"Điều kiện rất đơn giản thôi. Bảo với chồng cô giao bí quyết châm cứu dùng để chữa bệnh cho ngài Smith và cứu mạng Chủ tịch Tất Minh Châu cho bệnh viện để bệnh viện đăng kí độc quyền là được. Như thế tôi sẽ để chồng cô tiếp tục làm bác sĩ, thậm chí thăng cấp lên trưởng khoa cũng được nữa!" Hoàng Nguyên Xương cười với Hứa Tình.
"Ồ, thì ra đây mới là mục đích thật sự của ông." Hứa Tình nghe Hoàng Nguyên Xương nói xong thì nghiêm túc gật đầu.
"Không sai, Giang Thành thật sự xem như một nhân tài. Phương pháp chữa trị này không nên chỉ thuộc về cậu ấy, nên dùng để tạo phúc cho toàn bộ nhân dân mới đúng chứ!" Hoàng Nguyên Xương nghiêm trang nói.
Thật ra Hoàng Nguyên Xương không định đuổi Giang Thành đi. Dù sao người bình thường không thể so được kỹ thuật chữa bệnh của anh. Nếu có thể đăng ký phương pháp chữa trị thành độc quyền của bệnh viện thì mang đến lợi ích lớn hơn chữa bệnh giả nhiều lắm.
Hoàng Nguyên Xương muốn giáng chức Giang Thành trước, chờ anh hoặc Hứa Tình đến cầu xin thì có thể ép bọn họ giao độc quyền ra. Đến khi ấy ông ta có thể kiếm được khoản lớn từ độc quyền này rồi.
"Thế nào? Điều kiện này rất có lời đúng chứ?" Hoàng Nguyên Xương đắc ý nhìn Hứa Tình.
"Ông muốn tạo phúc nhân dân hay muốn tạo phúc chính mình?" Hứa Tình lạnh lùng nhìn Hoàng Nguyên Xương.
Hứa Tình không ngốc, đương nhiên biết mục đích chân thực của Hoàng Nguyên Xương ra sao.
"Sao nào? Nghe ý của cô là không đồng ý đấy à?" Hoàng Nguyên Xương lạnh nhạt hỏi Hứa Tình.
"Đương nhiên không đồng ý." Hứa Tình lạnh lùng nhìn Hoàng Nguyên Xương, sau đó nói tiếp: "Nếu vậy tôi cũng từ chức đi."
Nói xong, Hứa Tình xoay người rời khỏi văn phòng viện trưởng.
"Hừ, không cho thì thôi, các người không cho độc quyền, ông đây cũng có cách kiếm được tiền như thường!" Hoàng Nguyên Xương cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không cảm thấy Hứa Tình từ chức là chuyện to tát.
Hứa Tình về tới văn phòng của mình, thấy Giang Thành ngồi trên ghế làm công, cô ôm lấy anh, hốc mắt đỏ bừng: "Ông xã, em cũng từ chức rồi."
"Không sao! Dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền, cùng lắm thì chính mình mở một phòng khám vẫn sống tốt mà." Giang Thành vỗ về lưng Hứa Tình.
Thật ra Giang Thành đúng là không thiếu tiền. Bên Tiêu Duyệt Nhiên đang xây nhà xưởng chưa tính, Giang Thành còn có hai mươi phần trăm cổ phần một nhà máy của Tất Minh Châu nữa, cho dù không làm gì cũng đủ tiêu pha rồi.
"Em biết chúng ta không thiếu tiền, chỉ là em từ chức là cảm thấy mất đi cái gì rất quan trọng." Hứa Tình buông lỏng cánh tay đang ôm Giang Thành, hốc mắt đỏ bừng.
"Mất cái gì?" Giang Thành nhíu mày hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.