Chương trước
Chương sau
"Ngồi bên này." Giang Thành nhìn thấy khắp cả người thằng bé đều sưng vù, vội vàng nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ vội vã ôm nhóc con ngồi xuống, sau đó Giang Thành bắt đầu làm kiểm tra cho cậu nhóc.
Hỏa Văn Vũ và cả người tài xế trung niên kia nhìn thấy được tình cảnh như vậy đều ngẩn người.
Đây… Đây là tình huống gì vậy? Cậu trai trẻ tuổi này chính là thần y Giang mà ông Lôi nhắc tới đó sao?
Hỏa Văn Vũ cũng lập tức trợn tròn hai mắt nhìn về phía Giang Thành ở bên kia, nếu như cậu trai trẻ tuổi này chính là thần y Giang, vậy chẳng phải là hai người bọn họ đã làm mất lòng thần y Giang rồi sao?
Nếu thế thì nhất định thần y Giang càng sẽ không thể nào trở về thành phố Giang Nam cùng bọn họ.
"Thần y Giang, cậu xem thử tình trạng của con tôi với, không biết xảy ra chuyện gì mà cả người nó bắt đầu sưng vù lên hết như thế, đến bệnh viện nào cũng lắc đầu không dám khám, tôi không còn cách nào khác phải tìm tới anh." Trên trán cô gái kia toát đầy mồ hôi, sợ con trai mình sẽ có chuyện gì đó không may.
Giang Thành cứ thế nhìn qua một lượt đã biết bệnh tình, nhất định là chứng phù niêm lan tỏa.
"Cậu bé có cảm giác gì không?" Giang Thành nhìn cô gái đang ôm đứa bé trong ngực, hỏi tới.
"Sáng sớm hôm nay nó có đi vệ sinh nhưng không tiểu được, sau đó toàn thân còn vô cùng đau nhức, đặc biệt là tay chân." Cô gái vội vã đáp lời Giang Thành.
Giang Thành gật gật đầu, bảo cậu nhóc há miệng ra kiểm tra một chút, sau đó nói: "Không có gì đâu, tình trạng không nghiêm trọng. Tình trạng của cậu bé là nhiễm khí lạnh quá lớn, chắc là dạo gần đây thường xuyên chơi đùa ở những chỗ có nồng độ hơi nước cao, là bệnh liên quan tới hơi nước. Uống thuốc cây Ma Hoàng và khí canh, cộng với nước thuốc Hoàng Liên dùng liên tục trong ba ngày sẽ khỏi hẳn."
Giang Thành vừa nói vừa bốc thuốc cho bé trai.
"Thần y Giang, anh nói rất đúng. Thằng bé nhà tôi dạo gần đây đang học bơi, đúng là tiếp xúc rất nhiều với nơi có nước." Vẻ mặt cô gái ngập tràn kích động nói với Giang Thành, nhiều bác sĩ trước đó đều không có cách chữa trị, nhưng Giang Thành lại nói trúng phóc bệnh tình của con trai, quả thật là quá thần kỳ.
Hỏa Văn Vũ và người tài xế trung niên kia liếc nhìn nhau, trong lòng có chút ngạc nhiên trước tài điều trị của Giang Thành, lại thật là thần kỳ như vậy.
Cô gái cầm toa thuốc, dắt theo đứa con rời khỏi phòng khám của Giang Thành, lúc này Hỏa Văn Vũ mới đi tới trước mặt Giang Thành, vẻ mặt đầy chua xót. Trước khi hai người họ tới đây, ông cụ Hỏa đã căn dặn rất kỹ nhất định phải khách sáo với thần y Giang.
Bởi vì người có tài thì sẽ có chút kiêu ngạo, tuyệt đối không thể đụng tới. Thế nhưng bọn họ lần này thì hay rồi, cả ngày hôm nay đã đắc tội với Giang Thành những hai lần, thậm chí ép Giang Thành phải ra tay đánh nhau.
"Ờm thì...thần y Giang à, vừa nãy chúng ta hình như có chút hiểu lầm." Hỏa Văn Vũ có hơi khiêm tốn cười nói với Giang Thành.
"Đúng vậy, đúng vậy đó. Thần y Giang à, chuyện hôm nay tôi xin lỗi cậu, tôi sai rồi." Người tài xế trung niên cũng vội vàng cúi đầu về phía Giang Thành nhắm mắt nói.
Hai người hiện tại là hối hận thật rồi, biết thế đã hỏi rõ ràng từ trước đó anh chàng trẻ tuổi này có phải là thần y Giang không rồi, biết sớm thì đã không huyên náo ồn ào để rồi trở thành cục diện như bây giờ.
"Hai người không cần xin lỗi, người của nhà họ Hỏa ở xứ Giang Nam này nói xin lỗi, tôi thật sự là nhận không nổi đâu." Giang Thành lạnh giọng nói.
"Thần y Giang, thần y Giang à chúng tôi thật lòng biết sai rồi. Cậu xem cậu cũng đã đánh chúng tôi rồi, xin cậu đại nhân không chấp tiểu nhân mà bỏ qua cho chúng tôi." Hỏa Văn Vũ cũng bị đánh, nhưng với tình huống hiện tại thì ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu khom lưng.
Hỏa Văn Vũ vừa nói xong lập tức nháy mắt về phía người tài xế trung niên kia.
"Vâng vâng." Tài xế phản ứng tức khắc, sau đó lấy từ trong cặp ra một hộp bằng gỗ thoạt nhìn vô cùng tinh tế, bề mặt còn được chạm khắc hoa văn vô cùng tinh xảo. Vừa nhìn đã biết đây là một vật vô cùng quý giá.
"Thần y Giang, lần này chúng tôi tới đây là hy vọng cậu có thể cùng chúng tôi tới Giang Nam một chuyến để khám bệnh, đây là chút quà lễ bày tỏ lòng thành." Hỏa Văn Vũ vừa nói vừa mở hộp gỗ ra, bên trong là một viên ngọc Dạ Minh Châu sáng lóe.
Hỏa Linh Lung nhìn thấy viên Dạ Minh Châu này lập tức ngây ngốc, bởi vì cô ta biết được viên ngọc này đắt đến nhường nào. Là một trong những bảo vật kín đáo nhất của nhà họ Hỏa, vô cùng quý giá, bây giờ đã mang ra tặng cho Giang Thành rồi sao?
Hỏa Văn Vũ để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Hỏa Linh Lung cũng không khỏi nở nụ cười đắc ý.
Giang Thành nhìn thấy viên ngọc Dạ Minh Châu đó, lập tức cười lạnh một tiếng.
"Thần y Giang, cậu không hài lòng lắm ạ? Cái này quả thật là bảo vật của nhà chúng tôi, ông cụ nhà tôi dặn đi dặn lại bảo tôi mang tới, cậu không vừa ý sao ạ?” Hỏa Văn Vũ có hơi ngạc nhiên hỏi Giang Thành.
"Nếu như viên Dạ Minh Châu này là đồ thật, vậy kích cỡ và phẩm chất và quả thật rất quý giá, thế nhưng mấy người lại mang một cái đồ giả tới đây, là cảm thấy tôi dễ gạt lắm đúng không?" Giang Thành chau mày lại, cười lạnh nói với Hỏa Văn Vũ.
Nghe Giang Thành nói xong, sắc mặt của Hỏa Văn Vũ lập tức biến đổi, kinh ngạc ngẩn người. Làm sao anh có thể biết viên Dạ Minh Châu này đã bị tráo đổi?
Quả thật, ông cụ Hỏa vì muốn nhờ Giang Thành tới để chữa bệnh cho mình, nên đã lấy món bảo vật gia truyền của dòng họ là viên Dạ Minh Châu đưa cho Hỏa Văn Vũ mang tới, thế nhưng Hỏa Văn Vũ lại nghĩ Giang Thành chẳng qua chỉ là một bác sĩ, vốn dĩ sẽ không xứng để nhận được bảo vật quý giá như vậy.
Hỏa Văn Vũ tự mình đánh tráo viên Dạ Minh Châu, tìm người làm một viên Dạ Minh Châu giả nhìn cực giống viên ngọc thật. ông ta vốn nghĩ rằng Giang Thành nhất định sẽ không nhận ra được, vậy thì viên ngọc Dạ Minh Châu thật sẽ nằm trong tay của ông ta rồi.
Nhưng ông ta thật không ngờ, chỉ vừa mới lấy ra đã bị Giang Thành nhìn ra là giả, người này thật sự đáng sợ.
"Đây… Đây thật sự là đồ thật mà." Hỏa Văn Vũ vẫn muốn cứu vớt lại tình hình, biện hộ lần cuối.
"Vậy sao? Nếu đã như vậy thì xin mời các vị về cho." Giang Thành hạ thấp giọng, thẳng thừng đuổi khách.
Hỏa Văn Vũ vừa nghe xong đã cuống cuồng lên, vội vã nói: "Ôi trời ạ thần y Giang, cậu xem tôi thật sự là hồ đồ quá đi mất, vội vã đi ra ngoài lại lú lẫn mang nhầm viên Dạ Minh Châu rồi. Cậu chờ tôi sáng ngày mai nhé, sáng ngày mai tôi sẽ mang viên Dạ Minh Châu thật tới cho cậu."
"Không cần, xin các vị về cho. Nếu như còn không đi nữa, vậy tôi cũng không ngại ném hai người ra ngoài đâu." Giang Thần vẫn là một giọng điệu lạnh lùng nói với hai người Hỏa Văn Vũ.
"Chuyện này..."
Hai người Hỏa Văn Vũ lập tức cuống lên, đặc biệt là Hỏa Văn Vũ. ông ta thật sự chính là gậy ông đập lưng ông rồi, lần này đã hoàn toàn phá hủy mọi chuyện.
"Hừ, chúng ta đi." Hỏa Văn Vũ không còn cách nào khác, đành phải cất lại viên Dạ Minh Châu giả đi ra khỏi phòng của Giang Thành cùng với tài xế trung niên.
Giang Thành nhìn hai người kia rời đi xong, sau đó ngồi xuống trên ghế sofa, Hỏa Linh Lung cũng ngồi theo.
"Cậu để bọn họ đi như thế thật sao?" Hỏa Linh Lung hỏi Giang Thành, mặc dù lúc cô ta nhìn thấy hai tên đó bị đánh trong lòng cảm thấy rất hả dạ, nhưng vấn đề của cô ta vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, cô còn chưa bắt nhà họ Hỏa phải xin lỗi mẹ của mình nữa.
"Tạm thời cứ thế đi, nhưng mà bọn họ nhất định sẽ còn quay trở lại cầu xin tôi." Giang Thành vô cùng tự tin nói.
"Tại sao?"
"Trên hai người kia có một chút sát khí, nếu như tôi đoán không nhầm thì hẳn là lúc trước, trước đây ông đi đánh trận đã giết không ít người vô tội, cho nên về già dẫn tới tình trạng bị oán khí quấy nhiễu. Tình trạng như thế còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với ông cụ Lôi Vũ ở thành phố nhiều." Giang Thành giải thích với Hỏa Linh Lung.
"Cái ông già đó phải chết đi mới tốt, lúc nào cũng chỉ biết thiên vị con trai của ông ta, lúc trước hại tôi với mẹ tôi thê thảm như vậy." Bình thường lúc Hỏa Linh Lung nói chuyện rất ít khi bộc lộ giận dữ, nhưng lần này cô ta thật sự không nhịn được.
"Yên tâm đi, tôi sẽ bắt ông già đó phải xin lỗi mẹ của chị." Giang Thành nhìn Hỏa Linh Lung nghiêm túc nói.
"Ừm." Hỏa Linh Lung cũng vô cùng nghiêm túc gật gật đầu nhìn Giang Thành.
"Tôi về trước đây, cũng trễ rồi." Hỏa Linh Lung đứng lên nói với Giang Thành. truyện teen hay
Anh nhìn người phía này nói: "Giờ chị ra về thì nhất định sẽ gặp được bọn họ ở ngoài cửa, tới lúc đó có lẽ chị đã biết mình phải làm thế nào rồi chứ?"
Hỏa Linh Lung mới đầu còn chưa hiểu lắm, nhưng thoắt cái đã rõ ràng lập tức gật gật đầu, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.
"Cháu gái, cháu gái lớn."
Hỏa Linh Lung vừa mới ra tới cửa bệnh viện đã nghe thấy tiếng của Hỏa Văn Vũ đang gọi mình. Cô ta quay đầu nhìn, Hỏa Văn Vũ từ trong một chiếc xe Audi Q7 dừng ở ven đường bước ra, chạy về phía cô ta.
"Tôi không phải cháu gái của ông, ông cũng không phải chú ba của tôi." Hỏa Linh Lung nhìn thấy Hỏa Văn Vũ, trong lòng lập tức dấy lên cảm giác phiền hà. Trước đó người đàn ông này còn luôn miệng nhục mạ cô ta là thứ nghiệt chủng, kết quả hiện tại lại mở miệng thân mật gọi một tiếng cháu gái, thật khiến cho cô ta cảm thấy chán ghét.
"Cháu gái đừng giận, cho dù nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà mà." Hỏa Văn Vũ cười nói với Hỏa Linh Lung.
"Người một nhà? Đuổi tôi với mẹ tôi trong trạng thái lõa thể ra khỏi nhà họ Hỏa, sau đó hại mẹ tôi khiến bà vì buồn sầu mà chết, đây chính là cách mà nhà họ Hỏa các người đối xử với người một nhà đúng không?" Hỏa Linh Lung lạnh giọng nói với Hỏa Văn Vũ.
"Chuyện này..."
Hỏa Văn Vũ dĩ nhiên biết rõ sai lầm này của nhà họ Hỏa, nhưng ông ta không muốn cứ thế dễ dàng nhận phần sai về mình. Nếu như không phải hiện tại có chuyện muốn nhờ vả Hỏa Linh Lung, ông ta đã ra tay đánh cô ta từ lâu rồi.
"Phải phải phải, cháu nói đúng, là nhà họ Hỏa sai. Nhưng những chuyện đó đều là chuyện đã qua rồi, cũng nên cho qua đúng không?" Hỏa Văn Vũ cười ha hả nhìn Hỏa Linh Lung.
Hỏa Linh Lung nghe mấy lời không biết ngượng này, trong lòng lập tức trào dâng lửa giận. Những tổn thương lúc trước lớn như thế, chỉ cần một câu nói cho qua thì sẽ nhẹ nhàng phủi bỏ hết được sao?
"Được, nếu cho qua rồi, vậy cũng đừng có tìm tôi nữa." Nói xong, Hỏa Linh Lung xoay người muốn rời đi.
Nhưng Hỏa Văn Vũ làm sao có thể cho cô ta đi dễ như thế, nhanh chóng chắn trước mặt Hỏa Linh Lung.
"Ôi trời Linh Lung à, những chuyện trước đó cháu gặp phải, ông nội của cháu đều nhìn thấy, cũng vẫn luôn rất đau lòng cho cháu. Hiện tại ông ấy đang rất nhớ thương cháu, chẳng lẽ cháu không nhớ ông nội sao?" Hỏa Linh Lung nghe xong, nhịn không được bật cười thành tiếng.
"Đúng thế, nhưng mà ông nội cháu bây giờ đang bị bệnh rất nghiêm trọng, chỉ có duy nhất thần y Giang này có thể điều trị được. Cháu thân thiết với thần y Giang như thế, cháu nói giúp cho ông ấy vài câu thôi nhé?" Hỏa Văn Vũ vội vàng nói với Hỏa Linh Lung.
"Chỉ cần cậu ta trị cho ông nội khỏe lại, chú xin cam đoan nhà họ Hỏa sẽ lập tức khôi phục lại danh dự của mẹ cháu, còn cho cháu quay trở về nhà họ Hỏa, sao hả?" Hỏa Văn Vũ bổ sung thêm, ông ta nghĩ rằng sở dĩ Hỏa Linh Lung muốn dây dưa mãi như thế chính là vì muốn được phân chia một phần tài sản của nhà họ Hỏa mà thôi, cho nên mới dùng cách này để dụ dỗ cô ta.
Thế nhưng, Hỏa Linh Lung nghe xong câu này lập tức cười lạnh một tiếng, đáp: "Tôi không có thèm quay lại nhà họ Hỏa, so với chuyện quay lại cái địa ngục đó, tôi càng muốn nhìn xem "ông nội" kính yêu kia của mình xuống địa ngục hơn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.