Chương trước
Chương sau
Nhìn về hướng chất giọng uy nghiêm phát ra, họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm túc đang ung dung đi đến trước mặt của Giang Thành.
"Bố?" Nhìn thấy người đàn ông kia đến đây, đại thiếu gia Cố lập tức tự tin gọi lớn: "Là anh ta, cái người điếc không sợ súng đòi đánh con đấy."
"Xin lỗi ông chủ Cố, lại để cho cậu nhà chịu ức hiếp rồi." Quản lý Bàng nghe vậy, cũng vội vàng nói với người đàn ông trung niên kia.
"Không ổn rồi, Cố Đổng là người gần đất xa trời, cả đời ông ta chỉ có một đứa con trai nên ông ta vô cùng chìu chuộng nó, hôm nay tên nhóc này gặp xui xẻo là cái chắc."
"Đúng đấy, tôi nghe nói lúc trước có người tranh chỗ ngồi với đại thiếu gia Cố này, nên bị anh ta sai người đành thành người thực vật luôn, chuyện sau này cũng là do Cố Đổng dùng tiền làm mọi chuyện chìm xuống, tên nhóc này chắc cũng sẽ thảm như thế rồi."
Người xung quanh bàn tán xôn xao, rồi tất cả đều đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía Giang Thành.
"Đánh nó cho tôi!”
Người đàn ông trung niên kia tức giận quát lớn một tiếng.
"Đúng, đánh cho chết đi... Ui nha, bố đánh nhầm người rồi, đừng có đánh con!"
Những người vệ sĩ mà người trung niên kia đưa đến, lập tức đè đại thiếu gia Cố xuống đánh một trận.
Tất cả mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt khó tin khi nhìn cảnh tượng đang diễn ra phía trước, họ không rõ chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong lúc tất cả mọi người đang rất khó hiểu, thì họ lại thấy người đàn ông trung niên kia đi đến trước mặt Giang Thành rồi nói: "Tôi không biết ngài Giang đến nơi này, xin ngài thứ lỗi cho tôi!"
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, ông ta là Cố Trường Sơn - chủ tịch của công ty truyền thông Tinh Thần Ức Hòa.
"Lời của Cố Đồng mới nói vừa rồi, thật sự có oai phong rất lớn đấy." Giang Thành chậm rãi nói với Cố Trường Sơn.
"Không dám không dám." Cố Trường Sơn vội vàng khom người với vẻ mặt vô cùng áy náy, cơ bản ông ta chỉ muốn bảo vệ cho con mình, nhưng lại không ngờ người con trai mình đắc tội lại là Giang Thành.
Lần trước, Giang Thành đã chữa khỏi bệnh nan y cho Tôn Nhụy - vợ của Cố Trường Sơn, ông ta còn chưa có cơ hội cảm ơn nhưng không ngờ hôm nay muốn đến xem mắt con dâu lại gặp được anh cũng ở đây.
Chuyện gì thế?
Tất cả mọi người nhìn thấy tình huống lại thành ra thế này đều khiếp sợ không gì sánh nổi.
Đường đường là chủ tịch của công ty truyền thông Tinh Thần Ức Hòa, thế mà ông ta lại tỏ ra tôn kính trước mặt Giang Thành sao?
Rốt cuộc, người thanh niên này có địa vị thế nào?
Ngay cả Dương Mật Nhi cũng rất bất ngờ, cô là một diễn viên nổi tiếng đương nhiên biết Tinh Thần Ức Hòa có thực lực như thế nào. Công ty này là một tập đoàn truyền thông lớn nhất ở trong tỉnh, nhưng ông chủ tịch như thế lại thể hiện thái độ rất tôn kính với Giang Thành.
"Từ nhỏ đến lớn bố chưa bao giờ đánh con mà." Đại thiếu gia Cố oan ức vừa khóc vừa nói.
"Đứa con ngỗ nghịch này, về nhà bố sẽ trị con sau!"
Cố Trường Sơn lạnh lùng liếc thoáng qua nhóm vệ sĩ rồi nói: "Đưa nó về."
Lúc này, bảo vệ của Cố Trường Sơn mới đưa đại thiếu gia Cố rời đi.
"Vậy... Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Quản lý Bàng không ngờ địa vị của Giang Thành lại cao như thế, nên vội vàng bước đến tươi cười nịnh nọt và hỏi.
"Tôi vô cùng không thích ông." Giang Thành đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn quản lý Bàng.
"Chuyện đó..."
Câu nói vừa rồi lập tức dọa cho quản lý Bàng toát mồ hôi lạnh khắp người, nếu ông ta biết trước thế lực của Giang Thành cao đến cả chủ tịch Cố cũng phải kính trọng, thì lúc trước ông chắc đã không viện lý do để từ chối.
"Ông đã bị đuổi việc, cút!"
Cố Trường Sơn lạnh lùng nói.
"Chủ tịch Cố, xin ngài đừng đuổi tôi, tôi biết sai rồi, tôi sai rồi."
"Bảo vệ đá ông ta ra ngoài." Cố Trường Sơn lại dùng giọng lạnh lùng nói.
Người bảo vệ bị Giang Thành đánh ngã xuống đất ban nãy, vội vàng kéo quản lý Bàng ra ngoài ngay lập tức.
"Này chàng trai trẻ, vừa rồi tôi thấy cậu rất tốt, cậu có thể làm quản lý ở đây." Giang Thành nói với người phục vụ trước mặt mình.
"Tôi sao?"
"Ừm!"
Giang Thành gật đầu nhẹ, vì lúc nãy người phục vụ này không sợ quyền lực mà nói đỡ lời giúp anh, hơn nữa anh thấy cậu ta là một người làm việc rất có quy tắc.
"Được, vậy cứ theo ngài Giang quyết định, sau này cậu sẽ trở thành quản lý ở đây." Chủ tịch Cố thẳng thắng nói.
"Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!"
Nhân viên phục vụ nam kia nghe thế, vội vàng thể hiện thái độ biết ơn với Giang Thành.
"Ngài còn có căn dặn gì nữa không, thưa ngài Giang?" Chủ tịch Cố lo lắng hỏi.
"Tôi không còn chuyện gì nữa, nhưng bạn của tôi thì còn có chuyện đấy." Giang Thành trả lời.
"Bạn của anh sao?"
Cố Trường Sơn lại nhìn về phía đối diện với Giang Thành.
"Xin chào Cố Đổng." Dương Mật Nhi tháo khẩu trang xuống, rồi vừa cười vừa nói.
"Cô Dương Mật Nhi." Cố Trường Sơn vừa liếc mắt lập tức nhận ra cô ấy, ông nói tiếp: "Cô là tân nữ hoàng năm nay mà."
"Vừa đúng lúc công ty truyền thông của tôi đang muốn đầu tư làm một bộ phim 'Thiên Yêu Trường Ca' không biết cô Dương Mật Nhi có hứng thú muốn tham gia diễn một vai hay không?" Cố Trường Sơn lập tức nói thẳng.
Nghe được lời nói của Cố Trường Sơn..., trong lòng Dương Mật Nhi vui mừng khôn xiết, bộ phim 'Thiên Yêu Trường ca' này cô cũng biết rất rõ. Đây là một tác phẩm của một đạo diễn sống ở Hoa Hạ có nhiều tác phẩm nổi tiếng viết ra, nếu cô tham gia vào bộ phim này thì… Con đường diễn viên của cô chắc chắn sẽ càng thêm thuận lợi hơn.
"Tôi có thể tham gia vào vai diễn sao?" Dương Mật Nhi vui mừng mà hỏi.
"Được chứ, nhân vật nữ chính đi!"
"Thật sao?" Dương Mật Nhi cảm giác như mừng muốn xỉu rồi.
"Đương nhiên rồi, mong là cô không chê." Cố Trường Sơn vừa cười vừa nói.
"Tôi đồng ý."
"Vậy thì tốt rồi, nếu cô rảnh thì để người đại diện đến công ty của tôi, sau đó bàn bạc chuyện hợp tác một chút là được rồi." Cố Trường Sơn cũng vui vẻ nói.
"Không thành vấn đề."
"Vậy thì tôi không làm phiền hai người ăn cơm nữa, tôi đi về trước đây." Cố Trường Sơn nói xong, lập tức rời đi.
Lúc này, Dương Mật Nhi vô cùng phấn khích.
"Giang Thành, anh giỏi quá nhỉ? Ngay cả Cố Đổng mà anh cũng quen được?" Dương Mật Nhi vui vẻ nhìn Giang Thành mà nói.
"Xem như cũng không tệ lắm." Giang Thành trả lời từ tốn.
"Tuyệt quá trời luôn, dù sao tôi cũng không ngờ bản thân có cơ hội tham gia diễn trong bộ phim 'Thiên Yêu trường ca', còn đóng vai nữ chính nữa chứ." Dương Mật Nhi vui vẻ đến nỗi ngồi trên ghế cũng không yên.
"Vậy thì tốt rồi, cô ăn cơm trước đã." Giang Thành nói.
"Được được, bữa cơm này cứ để tôi mời đi, xem như là lời cảm ơn của tôi với anh."
"Không cần..."
"Không được, phải để tôi mời." Dương Mật Nhi bĩu môi nhìn Giang Thành.
Giang Thanh cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đồng tỏ vẻ đồng ý. Thật ra anh muốn mời Dương Mật Nhi một bữa cơm đấy, nhưng không ngờ bây giờ lại biến thành Dương Mật Nhi đi mời cơm cho mình thế này.
Sau khi bữa cơm đã ăn xong, Giang Thành nhìn đồng hồ cảm thấy còn khá sớm nên thuận tiện đến bệnh viện đón Hứa Tình, thái độ hồi sáng của cô rất kỳ lạ.
"Được rồi, cháu đã kê đơn thuốc cho bà, uống hết sẽ khỏe ạ." Hứa Tình vừa cười vừa nói với bệnh nhân.
"Cảm ơn cô, bác sĩ Hứa." Bà cụ nhìn Hứa Tình và nói.
"Không cần cảm ơn đâu ạ." Hứa Tình lại nói lớn: "Người tiếp theo."
"Anh thấy khó chịu ở đâu?" Hứa Tình hỏi nhưng không ngẩng đầu lên.
"Trong lòng anh cảm thấy khó chịu." Giang Thành nói.
"Sao anh lại tới đây?"
Hứa Tình ngẩng đầu nhìn thấy Giang Thành, lại nhớ đến giấc mơ hồi tối qua.
"Anh đến thăm em một lát, anh cảm giác sáng ngày em hơi mất tập trung." Giang Thành cười hỏi.
"Không có gì." Hừa Tình lắc đầu, cô cũng cảm thấy kỳ lạ, sao hôm qua cô lại mơ phải giấc mộng xuân đó chứ.
"Chắc không phải việc em cưỡng hôn anh đấy chứ, anh đã không ngại thì em cũng đừng thẹn thùng như vậy chứ." Giang Thành thoải mái nói.
"Anh nói cái gì cơ?" Hứa Tình mở to hai mắt nhìn anh, hỏi lại: "Em cưỡng hôn anh á?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.