Giang Thành đã trở về. Hứa Chí Quân thấy vậy, tươi cười chào hỏi Giang Thành. “Bố, con vừa ra ngoài mua ít rượu, không ngờ đã muộn thế này.” Giang Thành liếc nhìn đồng hồ rồi vội vàng nói, giờ đã là 10 giờ tối rồi. “Được rồi, mấy chai rượu trước con mang đến đều rất ngon.” Hứa Chí Quân thấy Giang Thành lấy chai rượu ra khỏi túi, không khỏi gật đầu khen ngợi, con rể ông bây giờ càng ngày càng hiếu thuận, lần nào cũng mang rượu ngon về, ông rất ưng ý. “Bố, vậy con về phòng đây.” Giang Thành nói. “Chờ một chút, mẹ con có nấu chút canh cho hai đứa, cùng mang vào phòng đi.” Hứa Chí Quân cản lại. “Canh gì vậy ạ?” Giang Thành hơi cau mày hỏi. “Canh thuốc bổ đấy.” Ông vừa cười vừa trả lời. Giang Thành ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nhìn nụ cười của Hứa Chí Quân, anh lại thấy có gì đó kì quái. “Vợ ơi, mẹ nấu canh cho chúng ta này.” Giang Thành bưng hai bát canh vào phòng ngủ. “Canh gì vậy?” Hứa Tình nhìn Giang Thành rồi hỏi. “Anh cũng không rõ, thấy bố bảo là canh thuốc bổ.” Giang Thành trả lời. Hứa Tình đón lấy bát canh từ tay Giang Thành, uống một hơi hết bát canh, Giang Thành thấy vậy cũng uống, nhưng sau đó, anh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. “Đúng là canh để tẩm bổ.” Giang Thành lắc đầu cười khổ. “Anh đi tắm đi rồi đi ngủ đi.” Hứa Tình đặt bát canh đã uống sạch lên đầu giường. “Vậy anh đi tắm đây.” Giang Thành đồng ý rồi vào phòng tắm. Một lát sau, Giang Thành bỗng cảm thấy trong người nóng rực lên, cổ bắt đầu khô lại, Giang Thành cố dùng toàn bộ sức lực nén cơn nóng xuống. “Lần này chúng ta nhất định sẽ được bế cháu.” Hứa Chí Quân quay trở lại phòng ngủ của mình, nhìn Diệp Trúc Bình nham hiểm nháy mắt. “Canh kia thật sự có tác dụng sao?” Diệp Trúc Bình hỏi lại. “Tất nhiên rồi. Bác sĩ đã nói, nếu không chịu có con thì chỉ cần cho uống canh này là mọi thứ sẽ đâu vào đấy.” Hứa Chí Quân đắc thắng. “Mong là có tác dụng.” Diệp Trúc Bình thật sự rất mong muốn được bế cháu nội. Giang Thành đã tắm xong, từ bên trong phòng tắm bước ra, đập vào mắt anh là cảnh tượng không sao kiềm chế nổi, xém chút chảy cả máu mũi. Trên giường, Hứa Tình gò má ửng hồng, bộ quần áo ngủ có chút xộc xệch, hai bầu ngực trắng như tuyết có chút lộ ra, cọ sát với nhau một cách vô cùng cố ý. “Chồng, lại đây.” Hứa Tình giơ ngón tay trỏ ngoắc ngoắc về phía mình gọi Giang Thành tiến lại. “Vợ à, em đang làm gì vậy?” Giang Thành cố ý hỏi. “Em đang gọi anh lại đây đó.” Hứa Tình không hiểu mình đang bị gì, toàn thân trở nên khô nóng, khao khát được tiếp xúc thân thể với Giang Thành. Giang Thành tiến lại ngồi gần bên cạnh Hứa Tình, cô nhìn anh với một ánh mắt say mê đầy mời gọi: “Hôn em đi.” “Hả?” Ngay khi Giang Thành còn đang choáng váng, Hứa Tình đã lập tức vươn người lên, hôn lên đôi môi của Giang Thành. Giang Thành bỗng cảm thấy như có một dòng điện kì lạ chạy dọc thân thể, khắp ngóc ngách xương tủy. Hứa Tình cứ như một con bạch tuộc đói, ôm lấy, quấn chặt vào người Giang Thành, Giang Thành không thể kiềm chế thêm một phút giây nào nữa, không tự chủ đặt tay lên tấm lưng trắng ngọc mịn màng của Hứa Tình rồi vuốt ve. “Bà xã của anh, bình tĩnh nào.” Giang Thành đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, anh nghĩ nếu hôm nay anh thật sự làm chuyện này với Hứa Tình, chắc chắn sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, anh nhất định sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi. “Sao em phải bình tĩnh?” Hứa Tình bá đạo trèo lên người Giang Thành, cô thật sự không biết mình đang trong trạng thái thế nào, tuy rằng trước kia đã đồng ý cùng Giang Thành trở thành vợ chồng thật sự, nhưng cô vẫn luôn thu mình, kiềm chế cảm xúc. Đến hôm nay đột nhiên lòng tự trọng của cô lại khi không bay đâu mất rồi. Giang Thành cảm nhận được rõ ham muốn của Hứa Tình, nhưng anh lo lắng nếu cứ tiếp tục thế này, anh thật sự sẽ không thể kiềm chế được nữa, Hứa Tình thật sự quá hấp dẫn, nhưng anh cũng không muốn lợi dụng cô vào lúc này. Nghĩ vậy, anh quyết định đập vào sau cổ Hứa Tình một lực vừa đủ, cô lập tức ngất đi. Giang Thành thở dài, nhìn Hứa Tình đang ngủ yên bên cạnh, Giang Thành nhặt gọn đồ ngủ rơi vãi, mặc lên người cô rồi đắp chăn bông, thì thầm nói: “Anh muốn đợi khi chúng ta đều tỉnh táo rồi chính thức trở thành vợ chồng, một cách tự nguyện.” Sáng sớm hôm sau, Hứa Tình giật mình tỉnh lại, cô vội vàng nhìn xuống thân mình vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, quay sang bên cạnh thấy Giang Thành đang nằm ngủ ngon nghiêng người về phía cô. “Mình mơ sao? Nhưng quá chân thật rồi đó.” Hứa Tình nhớ lại hôm qua mình uống xong bát canh rồi đi ngủ, còn lại thì giống như một giấc mơ, trong đó cô thấy mình chủ động hôn Giang Thành, sau đó còn muốn cưỡng ép anh cùng mình làm chuyện vợ chồng, sau đó thì cô không thể nhớ gì nữa. Nghĩ tới cái dáng vẻ cô chủ động vồ vập như vậy, Hứa Tình lập tức cảm thấy cả mặt nóng ran, đỏ bừng lên: “Tại sao lại có giấc mơ như vậy chứ?” “Vợ à, em có chỗ nào không thoải mái sao?” Giang Thành đã thức dậy, nhìn thấy Hứa Tình trong bộ dạng kia thì hỏi. “Không có, không có gì.” Hứa Tình nhìn Giang Thành một chút, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong giấc mơ tối qua, vội vàng đứng dậy chạy ngay đến phòng tắm. “Giang Thành, lần trước con nói tìm một đại sứ thương hiệu, Dương Mật thật sự rất giỏi. Doanh số mỹ phẩm mới bán ra thị trường đã tăng gấp đôi so với tháng trước.” Hứa Chí Quân nói với Giang Thành khi mọi người đang ăn bữa sáng. “Đúng vậy ạ?” “Đúng vậy, khách hàng của chúng ta cũng phản hồi rất tốt, rất tích cực.” Hứa Chí Quân vui mừng nói. “Vậy là tốt rồi.” Giang Thành thở phào cười nói. “Nhân tiện, ba nghe Mật Nhi nói, con và cô ấy có mối quan hệ rất tốt, hay là mời cô ấy một bữa, coi như là một lời cảm ơn? Còn nữa, nếu cô ấy có thể chấp thuận sản phẩm của công ty chúng ta, chẳng phải rất tốt sao?” Hứa Chí Quân nói. “Đúng vậy, con mời Mật Nhi một bữa đi, cả Hứa Tình nữa, con đi cùng đi.” Diệp Trúc Bình ở một bên nói. “Con không đi được, bệnh viện còn có việc.” Hứa Tình vội vàng từ chối. “Vậy cũng được.” Giang Thành cảm thấy Hứa Tình có chút kì lạ, chẳng lẽ là do tối qua mình đã không chấp nhận cô ấy, nên bây giờ mới tức giận. Ăn sáng xong, Hứa Tình tự mình lái xe đến chỗ làm, Giang Thành cũng đã liên hệ với Dương Mật Nhi, hẹn cô ấy tại một nhà hàng ăn cao cấp. “Ở đây.” Giang Thành xuống xe, nhìn thấy Mật Nhi liền vẫy tay ra hiệu, cô ấy mặc một chiếc sơ mi màu trắng càng tôn lên làn da của cô trong ánh đèn, bên dưới mặc một chiếc chân váy ngắn, tóc dài xõa trên vai, đeo khẩu trang kín mặt, đây chính là một ngôi sao lớn, Dương Mật Nhi. “Tôi thế này anh vẫn nhận ra sao?” Mật Nhi kinh ngạc nhìn Giang Thành, dù sao cô cũng đang đeo khẩu trang rất kín. “Tất nhiên là nhận ra rồi. Đặc điểm ngoại hình quá rõ ràng, không thể lẫn vào đâu được.” Giang Thành nói, ánh mắt có chút quét qua vòng một đầy đặn của Dương Mật Nhi. “Chúng ta đi thôi, tôi đặt chỗ rồi.” Dương Mật Nhi dẫn Giang Thành tiến vào nhà hàng. Ngồi xuống chỗ của mình, cô ấy hỏi Giang Thành: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi mời tôi đi ăn tối thế này?” “Lần trước cô đã giúp cho sản phẩm của chúng tôi rất nhiều, doanh số thu nhập còn tăng vọt, sao có thể không mời một bữa để cảm ơn tử tế được chứ?” “Đó là công sức của anh, hơn nữa lần trước anh cũng đã cứu mạng tôi trong ngân hàng mà.” Mật Nhi cười vui vẻ nói. “Dạo này cô có bận lắm không?” “Không bận, sau khi nhận được chứng thực sản phẩm của anh, tôi cũng không có hẹn gì nhiều.” Mật Nhi nói có chút thất vọng. Trong lúc Giang Thành và Mật Nhi đang nói chuyện, một người đàn ông cùng một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu bạc tiến tới: “Người nào không có mắt, ngay cả ghế ngồi hoàng hậu cũng dám ngồi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]