“Trộm hả?” Một cô gái trẻ tuổi từ trên tầng đi xuống, nhíu mày hỏi. “Tôi chính là tên trộm mà ông ta nói.” Giang Thành thấy rõ mặt cô gái đi xuống, lập tức nói. “Giang Thành à.” Lúc này Tiêu Duyệt Nhiên mới nhìn thấy Giang Thành, vội vàng đi tới hỏi. “Chào chị Tiêu, không ngờ chúng ta mau gặp nhau như vậy, không ngờ chị còn mở một cửa hàng trang sức.” Giang Thành nói. Tiêu Duyệt Nhiên là tổng thanh tra đại lý của Givenchy ở Hoa Hạ, nhưng thường ngày cô cũng không quá bận rộn, lại thêm cô có được chiếc nhẫn kim cương Tinh Hà trong một lần tình cờ, vì say mê vẻ đẹp của kim cương nên cô đã lập ra cửa hàng trang sức này. “Mở cho vui ấy mà.” Tiêu Duyệt Nhiên cười nói: “Đây là vợ anh phải không? Rất có khí chất đó!” Tiêu Duyệt Nhiên nhìn Hứa Tình, nói. Cửa hàng trưởng thấy Giang Thành và Tiêu Duyệt Nhiên quen biết nhau, sững sờ chôn chân tại chỗ. “Cô… cô chủ, cậu ta có phải là người ăn trộm nhẫn kim cương không?” Cửa hàng trưởng hỏi Tiêu Duyệt Nhiên. “Trộm gì chứ? Là tôi tặng nhẫn kim cương cho cậu ta.” Tiêu Duyệt Nhiên lạnh lùng nhìn cửa hàng trưởng, nói. “Nhưng… nhưng trước đó khi cô quay về đã nói với tôi là chiếc nhẫn kim cương bị mất rồi.” Cửa hàng trưởng ngơ ngác hỏi. Trước đó khi ông ta nhìn thấy Tiêu Duyệt Nhiên vội vàng quay trở về, không thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô nữa, vậy nên ông ta thuận miệng hỏi một câu, Tiêu Duyệt Nhiên trả lời là đã mất rồi. Tiêu Duyệt Nhiên nghe ông ta trả lời như vậy thì sắc mặt cũng thay đổi, đúng vậy, trước đó cô vội vội vàng vàng quay trở về là vì tất chân đã bị Giang Thành xé rách, phải quay về thay đồ. Bởi vì không đeo tất chân nên cô khá xấu hổ, đi khá nhanh, khi bị hỏi chiếc nhẫn kim cương trên tay đâu rồi thì cô mới thuận miệng đáp là đã mất rồi, ai ngờ rằng mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, Giang Thành cầm chiếc nhẫn kim cương tới đúng cửa hàng của cô. “Đúng vậy, tôi bảo mất rồi không có nghĩa là bị trộm mất, nhưng lòng dạ của ông quá nhỏ nhen, nhìn thấy người khác ăn mặc bình thường thì cứ đinh ninh rằng họ là kẻ trộm. Cửa hàng của tôi không cần một cửa hàng trưởng dùng mắt chó để nhìn người khác như ông nữa, tới phòng tài vụ nhận lương đi.” Tiêu Duyệt Nhiên lạnh lùng nói. “Đừng mà cô chủ, tôi sai rồi, sau này tôi không dám làm vậy nữa, tôi trên có mẹ già dưới còn con thơ, tôi không thể đánh mất công việc này được.” Cửa hàng trưởng cảm thấy hối hận, cầu xin Tiêu Duyệt Nhiên tha cho. “Bảo vệ đâu! Đưa ông ta ra ngoài!” Tiêu Duyệt Nhiên ghét nhất loại người nhìn mặt mà bắt hình dong này, lạnh lùng hô lớn. Ngay lập tức có bảo vệ đi tới, kéo cửa hàng trưởng ra bên ngoài. “Hai người này là?” Tiêu Duyệt Nhiên nhìn thấy Thôi Nghệ và Đỗ Băng, lập tức hỏi. “Chào cô chủ Tiêu, tôi là bạn thân của Hứa Tình, đây là chồng tôi.” Thôi Nghệ trả lời Tiêu Duyệt Nhiên, nói với thái điệu bợ đỡ. “Hóa ra là bạn thân của vợ Giang Thành, hình như là hai người tới cửa hàng của tôi để lựa chọn nhẫn kim cương phải không? Như này đi, bất kể là hai người lựa chọn sản phẩm nào thì tôi cũng ưu đãi 50%.” Tiêu Duyệt Nhiên nở nụ cười nhạt, nói. “50%?” Trong lòng Đỗ Băng mừng như điên, như vậy là anh ta tiết kiệm được cả trăm nghìn rồi. “Cảm ơn cô Tiêu, cảm ơn cô.” Thôi Nghệ vội vàng tươi cười, nói với Tiêu Duyệt Nhiên. Lúc này Thôi Nghệ tỏ vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn về phía Hứa Tình, thân mật ôm cánh tay cô, nói: “Tình Tình, chồng cậu có bản lĩnh ghê, ngay từ ban đầu tớ đã nói cậu không nhìn nhầm người đâu rồi mà.” Hứa Tình nghe Thôi Nghệ nói như vậy, hất cánh tay cô ta ra, nói: “Ngại quá, hình như chúng ta không thân thiết như vậy thì phải?” “Tình Tình… Chẳng phải chúng ta là bạn thân hay sao, cậu…” “Nếu như cô là bạn thân của tôi thì sẽ không nói ra những lời đó với chồng tôi.” Hứa Tình lạnh lùng nói. “Cô Tiêu, cô không cần cho bọn họ bất kỳ ưu đãi gì cả, bởi vì thật ra tôi cũng không ưa bọn họ.” Hứa Tình đi tới, nói với Tiêu Duyệt Nhiên. Tiêu Duyệt Nhiên lập tức hiểu ra, lạnh lùng nhìn Thôi Nghệ, nói: “Thật ngại quá, từ nay về sau hai vị đã bị đưa vào trong sổ đen của cửa hàng chúng tôi, chúng tôi sẽ không bán bất kỳ sản phẩm nào cho hai vị.” “Đừng mà.” Thôi Nghệ cầu xin Hứa Tình. Thôi Nghệ hiểu rõ ở Lư Dương này, cửa hàng Lão Phượng Tường gần như lũng đoạn thị trường trang sức, muốn mua được một món trang sức tốt thì không thể đi đâu ngoài nơi này. Nếu như bị đưa vào trong sổ đen, vậy thì cô ta sẽ không thể mua được món trang sức nào tốt cả. “Hai vị muốn tôi gọi bảo vệ vào mời hai vị đi ra hay sao?” Tiêu Duyệt Nhiên lạnh lùng nói. “Chuyện này…” Thôi Nghệ cảm thấy hối hận vô cùng, hai mắt ầng ậc nước nhìn Giang Thành và Hứa Tình. “Đi thôi, đừng ở đây thêm cho mất mặt ra.” Đỗ Băng kéo tay Thôi Nghệ, hai người rời khỏi cửa hàng. “Tại anh cả đó, anh cứ nhất quyết muốn bắt nạt Giang Thành để làm gì? Trước đó có thể tiết kiệm được một khoản lớn, còn có thể móc nối quan hệ với cô chủ của cửa hàng châu báu này, giờ thì sao hả?’ Thôi Nghệ trách móc Đỗ Băng. “Sao có thể trách anh được, em bắt đầu trước mà.” Đỗ Băng phản bác. “Đúng rồi, hiện giờ cửa hàng của chị thiếu một cửa hàng trưởng phải không?” Giang Thành hỏi. “Đúng vậy, sao hả? Cậu có ứng cử viên nào à?” Tiêu Duyệt Nhiên cười hỏi. “Tôi cảm thấy cô nhân viên này khá được.” Giang Thành chỉ vào nữ nhân viên bán hàng khi nãy, nếu như không nhờ cô ta, chính anh cũng không biết chiếc nhẫn kim cương này quý giá đến mức vậy. “Không thành vấn đề, người cậu đề cử thì tôi hoàn toàn yên tâm rồi.” Tiêu Duyệt Nhiên nhìn về phía nữ nhân viên bán hàng kia, nói: “Sau này cô chính là cửa hàng trưởng ở đây.” “Cảm ơn cô chủ Tiêu, cảm ơn cậu Giang.” Nữ nhân viên bán hàng kia nhìn về phía Giang Thành với ánh mắt biết ơn. “Không có gì, làm việc thật tốt là được.” Sở dĩ Giang Thành muốn tiến cử cô ta là vì cô ta không hề nhìn mặt mà bắt hình dong, khi bị làm nhục vẫn giữ thái độ tốt, đúng là một nhân viên hợp cách. Nhân viên bán hàng tươi cười, đeo nhẫn kim ***** *** trên tay Hứa Tình. Hứa Tình ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp đeo trên tay mình, trong lòng cảm động vô cùng. “Giang Thành này, chiếc nhẫn kim cương này đeo lên tay vợ cậu rất hợp đó, rất có khí chất.” Tiêu Duyệt Nhiên nhìn Giang Thành, cười nói. “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất hợp.” Giang Thành cười đáp. Thấy Giang Thành khen mình, trong lòng Hứa Tình cảm thấy ấm áp vô cùng. “Nếu như đã có nhẫn kim cương thì hãy kết hợp thêm một sợi dây chuyền nữa.” Tiêu Duyệt Nhiên nói. “Mời cô sang bên này, tôi sẽ lựa chọn một sợi dây chuyền phù hợp cho cô.” Nhân viên bán hàng kia lập tức chủ động nói với Hứa Tình. Hứa Tình nhìn về phía Giang Thành, anh nói: “Em đi đi, đó coi như món quà anh đền bù cho em.” Lúc này Hứa Tình mới đi theo nhân viên bán hàng để chọn dây chuyền. “Cảm ơn chị Tiêu, trước đây tôi không hề biết chiếc nhẫn kim cương này lại quý giá như vậy.” Giang Thành nói với Tiêu Duyệt Nhiên. “Không có gì, ngài Kane có ơn tri ngộ với tôi, ông ấy dặn tôi phải lựa chọn một món quà quý giá để tặng cậu, tôi nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ nghĩ ra chiếc nhẫn kim cương này, vợ cậu không chê là tốt rồi.” Tiêu Duyệt Nhiên nhìn về phía Hứa Tình, một cảm giác rất kỳ lạ xuất hiện trong lòng. “Ngoài ra cậu nhớ cho kỹ đó, cậu còn nợ tôi một chiếc tất chân đấy.” Tiêu Duyệt Nhiên nhìn Giang Thành, mỉm cười nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]