Chương trước
Chương sau
Dưới ánh trăng, mái tóc dài uốn lọn to của Hỏa Linh Lung xõa trên vai, cô như thế trông càng quyến rũ hơn bao giờ hết.
Đặc biệt, lúc này cô còn đang ngồi trên người Giang Thành với tư thế vô cùng ái muội, ngón tay còn trêu chọc Giang Thành.
“Chị Linh Lung, chị không cần phải làm thế này,” Giang Thành nuốt nước miếng gian nan nói.
“Tại sao? Chẳng lẽ cậu cũng cảm thấy chị rất bẩn à?” Hỏa Linh Lung nhẹ giọng hỏi.
“Không phải, ý tôi không phải như thế!”
Giang Thành vội vàng nói: “Tôi có vợ rồi, tôi không thể phụ lòng cô ấy được.”
“Không sao cả, chị cũng không cần cậu chịu trách nhiệm, vừa nãy chị cũng nói rồi, dù là ai đi nữa, chỉ cần lấy được viên kim cương này về giúp chị, chị đều sẽ lấy thân báo đáp,” Hỏa Linh Lung nghiêm túc nói.
“Không cần, tôi thật sự coi chị là chị mình, không có ý gì khác,” Giang Thành nói.
Hỏa Linh Lung nhìn ánh mắt kiên định của Giang Thành, trong lòng cô rất cảm động, cô xuống khỏi người Giang Thành, vén chỗ tóc mai lên.
“Xin lỗi, là chị nông cạn,” Hỏa Linh Lung thở dài, cô lại ngồi xổm xuống.
Cô không biết tại sao mình lại thở dài, là vì lấy được kim cương xong không biết nên làm gì tiếp hay là bởi người đàn ông tốt như Giang Thành lại có gia đình rồi.
“Không nói chuyện này nữa, có phải cậu rất tò mò muốn biết tại sao chị đây lại sẵn lòng trả giá tất cả để lấy cho bằng được cái kim cương này đúng chứ?” Hỏa Linh Lung nhìn Giang Thành hỏi.
“Ừm,” Giang Thành gật gật đầu.
Hỏa Linh Lung hít sâu một hơi, dường như cô đang sắp xếp lại những suy nghĩ rối loạn trong đầu.
“Thật ra bố ruột của chị không phải người nhà họ Hoả mà là một người chị đây không quen biết, chị nghe mẹ chị nói, lúc bà ấy bị người nhà họ Hoả ép lấy đã mang thai chị, chỉ là người nhà họ Hoả không biết thôi.”
“Sau này, ông tộc trưởng nhà họ Hoả, cũng chính là bố của Hoả Thiêu Phong thấy chị không giống người nhà họ Hoả lắm nên đã đưa chị đi làm xét nghiệm ADN, phát hiện chị không phải con gái ông ta, ông ta cho rằng mẹ chị cắm sừng ông ta nên đã đuổi chị với mẹ chị ra khỏi nhà.”
“Chị còn nhớ, lúc ấy cả đám người nhà họ Hoả đều vô cùng thù hận chị và mẹ chị, không cho phép chị với mẹ mang bất cứ thứ gì trong nhà họ Hoả đi, lúc đó chị và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà không xu dính túi, năm đó, chị 9 tuổi.”
Hỏa Linh Lung nói, dần dần tiếng nói trở nên nghẹn ngào, đôi mắt xinh đẹp chớp một cái, hai hàng nước mắt trong suốt lập tức chảy xuống.
“Thế bố ruột của chị đâu?” Giang Thành lấy khăn tay trong túi áo đưa cho Hỏa Linh Lung lau nước mắt rồi hỏi.
Hỏa Linh Lung lắc đầu, đôi cánh tay nõn nà ôm lấy đầu gối, nói: “Mẹ chị rất ít khi nhắc tới ông ta, bà chỉ bảo lần cuối trước khi ông ta rời đi đã giao viên kim cương này cho bà, ông ta nói ông ta sẽ mau chóng trở về cưới mẹ, tiếc là ông ta chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa.”
“Lúc chị và mẹ bị đuổi khỏi nhà, viên kim cương này cũng bị giữ lại ở nhà họ Hoả, song mẹ chị vẫn nhớ nó mãi, đến tận trước khi qua đời, bà vẫn cứ nhắc đến nó nên chị buộc phải lấy nó về,” Hai tay Hỏa Linh Lung đùa nghịch chiếc hộp đựng viên kim cương ngôi sao hy vọng.
Giờ Giang Thành mới hiểu tại sao đứa em trai kia của cô lại căm thù cô như thế, tại sao lúc trước, khi Hỏa Linh Lung uống rượu, cả lúc cô khiêu vũ cũng đều lộ ra vẻ ưu thương.
“Rồi, câu chuyện của ta đến đây là kết thúc, tiếc là chỗ này của chúng ta không có rượu,” Hỏa Linh Lung hít sâu một hơi, ra vẻ nhẹ nhàng nói.
“Về sau nếu có dịp chúng ta sẽ cùng uống vài ly,” Giang Thành cười nói.
“Vậy còn cậu?”
“Tôi?”
“Cậu có chuyện riêng gì? Lần đầu tiên chị gặp cậu đã cảm giác được hẳn cậu cũng có một câu chuyện riêng của mình,” Hỏa Linh Lung cười và nói với Giang Thành.
Trong lòng Giang Thành giật mình, đúng vậy, câu chuyện của hắn có khi còn phức tạp hơn Hỏa Linh Lung ấy chứ, dù sao hắn cũng là một kẻ đã từng chết đi rồi sống lại.
“Tôi thì làm gì có chuyện gì,” Giang Thành xua tay.
 
 
“Không có?” Hỏa Linh Lung hơi cau mày, nói: “Chị không tin đâu, vừa rồi ở trong bữa tiệc, cậu cứ phải gọi là chiếm hết anh sáng của người khác luôn, người thường không thể làm như cậu đâu.”
“Giờ cũng muộn rồi, để tôi đưa chị về nhà.” Giang Thành liếc đồng hồ, nhẹ giọng nói.
Hỏa Linh Lung gật đầu, hai người rời khỏi nơi này, đi đến dưới tầng nhà Hỏa Linh Lung.
“Lên uống chút rượu rồi hẵng về nhà nhé?” Hỏa Linh Lung nghiêng người, cười dễ thương nói.
“Không được, tôi phải về nhà đây,” Giang Thành liếc qua dáng người gợi cảm của Hỏa Linh Lung, thế này mà lên uống rượu thật thì e là không xuống nổi mất.
“Cũng đúng, vợ cậu còn đang chờ ở nhà mà.”
Hỏa Linh Lung vừa nói, vừa đứng trước mặt Giang Thành, hai tay ôm cổ Giang Thành, ghé sát vào tai anh, hơi thở phả vào cổ Giang Thành, nói: “Nhưng mà lời của chị vẫn tính đó, khi nào muốn chị, chị có thể cho cậu ngay lập tức.”
“Bai bai!”
Vẫy tay, Hỏa Linh Lung cười xoay người dẫm giày cao gót đi lên nhà.
Giang Thành nhìn cái hông gợi cảm đang uốn éo của Hỏa Linh Lung, trong lòng cũng cảm thấy khô nóng, người bình thường đối mặt với loại phụ nữ quyến rũ trí mạng này e là sẽ vội đẩy ngã người ta đi?
Giang Thành lắc đầu, quay đi gọi xe, rời khỏi nơi này, Hỏa Linh Lung ở trên tầng thấy Giang Thành rời đi, cô có phần mất mát: “Nếu cậu chưa kết hôn thì tốt biết bao.”
Hội sở ở núi Thanh Thành, trong phòng Đinh Võ Địch.
“Tin tức này chính xác chứ?”
Đinh Võ Địch vô cùng khiếp sợ nhìn một người đàn ông trung niên hỏi.
“Là thật, lúc ấy Phương Kiến Quốc, Bạch Vệ Quốc, Triệu Phúc Lâm, còn cả đông đảo tai to mặt lớn trong giới thương nhân đều chủ động chào hỏi Giang Thành,” Người đàn ông trung niên cũng tham gia buổi đấu giá từ thiện do Hỏa Thiêu Phong tổ chức nên cũng chứng kiến một màn đó.
Đinh Võ Địch nghe xong lập tức trầm tư, ông ta nói: “Nhà họ Phương, nhà họ Bạch, nhà họ Triệu đều là gia tộc lớn, tất cả bọn họ đều vây quanh thằng nhóc này chứng tỏ thân phân nó tuyệt đối không đơn giản.”
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, lúc ấy tiểu thư nhà họ Lăng cũng ở đó, cô ả nhất quyết muốn nhận Giang Thành làm sư phụ, thậm chí còn muốn dẫn Giang Thành đến kinh thành, còn hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt,” Gã đàn ông trung niên nói thêm.
“Nhà họ Lăng ở kinh thành cũng coi trọng nó như thế sao?”.
“Đúng vậy, nhưng mà hình như thằng nhãi Giang Thành kia không hứng thú mấy nên từ chối tiểu thư nhà họ Lăng ngay mặt rồi.”
Choang!
Ly nước trong tay Đinh Võ Địch rơi tuột xuống đất, ông ta vô cùng khiếp sợ hỏi: “Ông bảo là nó từ chối lời mời của nhà họ Lăng?”
“Phải!”
Gã đàn ông trung niên gật đầu nói.
“Người này rất có thể là thiếu gia được che giấu của gia tộc lớn nào đó ở kinh thành, có lẽ địa vị của bọn họ còn cao hơn nhà họ Lăng,” Lúc này Đinh Võ Địch cảm thấy vô cùng may mắn vì chưa từng chủ động gây chuyện với Giang Thành, hiện tại trán ông ta vã mồ hôi lạnh.
Giang Thành đã về tới nhà, trước khi về còn cố ý thay bộ quần áo mặc lúc trước ra.
“Vợ ơi, em vẫn chưa ngủ à,” Giang Thành trông thấy Hứa Tình đang mặc áo ngủ, anh cười nói.
“Đang đợi anh đấy,” Hứa Tình lạnh nhạt nói.
“Anh đi tắm cái,” Giang Thành nói xong, chuẩn bị đi về phía phòng tắm.
Nhưng Hứa Tình lại gọi Giang Thành lại: “Đứng lại.”
“Có chuyện gì thế em?”
“Hình như trên người anh có mùi nước hoa của người phụ nữ khác,” Hứa Tình ngửi thử rồi nhẹ giọng nói.
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.