“Cậu muốn chị cảm ơn cậu thế nào đây?” Hỏa Linh Lung cố ý dán sát người vào người Giang Thành, cười quyến rũ nói. “Không phải chuyện gì to tát, chị chỉ cần cho tôi hai chai rượu ngon là được.” Giang Thành vừa nói vừa ngồi vào bàn ăn. “Chỉ có chút tham vọng như thế thôi sao, chị còn tưởng cậu sẽ yêu cầu chị phải trả bằng một thứ gì đó quan trọng chứ,” Hỏa Linh Lung cũng ngồi xuống cạnh Giang Thành. “Các vị khách quý, chào mừng các vị đến với buổi tiệc đấu giá từ thiện do Hoả thiếu gia tổ chức, tại đây chúng tôi xin chân thành cảm ơn mọi người đã dành ra chút thời gian quý báu của mình để tham dự buổi tiệc này.” Một MC bước lên sân khấu, mỉm cười nói với khán giả phía dưới: “Mời mọi người mau ngồi xuống, buổi đấu giá từ thiện của chúng tôi xin được phép bắt đầu.” MC vừa dứt lời, Hỏa Thiêu Phong trực tiếp ngồi vào chỗ bên cạnh Giang Thành, nhưng không có Đồng Đồng đi cùng gã, chứng tỏ hai người đã chia tay. Thấy Hỏa Thiêu Phong ngồi xuống, sắc mặt Hỏa Linh Lung lập tức thay đổi, hiển nhiên cô rất chán ghét đứa em trai này của mình. “Cậu là bạn trai của chị tôi?” Hỏa Thiêu Phong thấy cách ăn mặc và khí chất của Giang Thành đều ở tầm đỉnh cao, gã cũng không dám tuỳ ý đắc tội nên mới định thăm dò vài câu. “Coi như thế đi, làm sao?” Giang Thành hỏi. “Không có gì, chỉ là tôi đang thắc mắc, sao một kẻ thấp kém như chị tôi lại tìm được một người bạn trai cao giàu ngầu như anh chứ? Xét từ cách dùng từ ban nãy của anh, hẳn anh là con cháu của một gia tộc chuyên về y dược đúng chứ?” Hỏa Thiêu Phong nhìn Hỏa Linh Lung bằng ánh mắt đầy khinh thường. “Hoả thiếu, điều này thì cậu lầm rồi, gã này chẳng phải con cháu của gia tộc y dược gì hết, gã chỉ là một nam y tá chuyên hầu hạ người ta ăn uống tiểu tiện trong bệnh viện thôi.” Giang Thành còn chưa trả lời, một giọng nói rất không hài hoà vang lên. “Quý thiếu, cậu cũng tới rồi,” Hỏa Thiêu Phong theo giọng nói liếc qua thì thấy Quý Triết trong bộ vest hoạ tiết hoa văn chìm đang đi tới. “Đấy là tất nhiên, Hoả thiếu bảo tôi tới, sao tôi dám không tới chứ,” Quý Triết ngồi bên cạnh Hỏa Thiêu Phong kính cẩn nói. Quý Triết nhìn về phía Giang Thành, giễu cợt nói: “Một kẻ thất bại ăn hại dù có ăn mặc chau truốt đến mấy cũng không che giấu nổi sự thấp kém từ trong xương tuỷ.” “Quý thiếu, hai người quen nhau à?” Hỏa Thiêu Phong nghe ra dường như giữa hai người có mâu thuẫn gì đó. “Không đến mức quen biết, chỉ là từng gặp qua thôi,” Quý Triết lạnh lùng nói: “Gã hiện là chồng của bạn gái cũ của tôi, là nam y tá phụ trách ăn uống tiểu tiện ở bệnh viện, đàn ông mà phải làm công việc này đúng là quá mất mặt.” Lúc này Hỏa Thiêu Phong mới hiểu rõ, nhìn khí chất xuất chúng cùng những trình bày về y học rõ ràng rành mạch của Giang Thành làm gã tưởng người này là con cháu của gia tộc chuyên về y dược, không ngờ lại là một kẻ thất bại như thế. "Tôi còn đang thắc mắc sao một người giỏi giang như thế lại ở bên một người đàn bà thấp kém như chị tôi được, thì ra là như thế, đúng là rất xứng đôi vừa lứa", Hỏa Thiêu Phong lập tức đắc ý nhìn Giang Thành. “Hoả thiếu nói đúng,” Quý Triết đắc ý nhìn Giang Thành. Hiện giờ trong nhà Quý Triết đang dựa vào cái cây lớn nhà họ Hoả này nên anh ta mới nịnh nọt như thế với Hoả Thiêu Phong, Giang Lai dựa vào nhà họ Hoả, muốn thâu tóm và thay thế vị trí của nhà họ Phương, trở thành gia tộc đứng đầu ở Lư Dương cũng không phải không có khả năng. “Mày không cảm thấy là mày đang quá đáng sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Hỏa Linh Lung căm tức trừng Hoả Thiêu Phong, cô đưa Giang Thành đến đây, cho nên cô không muốn Giang Thành phải chịu oan ức vì mình. “Mới thế này đã là quá đáng rồi sao?” Hỏa Thiêu Phong cười lạnh nói: “Thật ngại quá, ở đây bọn tao tổ chức tiệc cao cấp, hạng người thấp hèn kém sang như chúng mày không được chào đón ở đây, nên là mời bọn mày lượn đi cho nước nó trong.” Dù sao Giang Thành cũng chỉ là một nam y tá nhỏ bé, hoàn toàn không đáng phải để tâm, hơn nữa bữa tiệc đã bắt đầu rồi, giờ đuổi hai người bọn họ ra ngoài vừa lúc khiến bọn họ xấu hổ thêm. “Không được, nếu hôm nay không lấy được Ngôi Sao Hy Vọng, tôi sẽ không đi!” Hỏa Linh Lung không hề nhượng bộ. “Uầy, khí thế lớn thật đấy, mày vẫn muốn bản thân phải chật vật như khi bị đuổi khỏi nhà lúc trước mới biết đủ đúng không?” Hỏa Thiêu Phong cười lạnh nhìn Hỏa Linh Lung nói, nghe đến đây, Hỏa Linh Lung lập tức nhớ lại cảnh tượng chật vật mất mặt ngày hôm đó, cơ thể cô run rẩy không kiềm chế được, ngày hôm đó là ác mộng trong lòng cô cả đời. “Bảo vệ!” “Hoả thiếu!” Bảo vệ vội vàng chạy đến. “Đuổi hai thứ rác rưởi này ra khỏi đây,” Hỏa Thiêu Phong cười lạnh nói. “Vâng!” Bảo vệ lập tức đi tới trước mặt Giang Thành và Hỏa Thiêu Phong, lạnh giọng nói: “Hai vị! Mời!” Hỏa Linh Lung thấy thế lập tức giận dữ, nhưng ngay lúc này, một người đàn ông đầu trọc lực lưỡng mạnh mẽ bước tới, đá văng tên bảo vệ đang đuổi Giang Thành ra ngoài. “Mẹ nó, đến cả đại ca của tao mày cũng dám đuổi, chán sống hả!” Vương Cường đứng bên cạnh Giang Thành, lạnh lùng nhìn những nhân viên bảo vệ xung quanh, vị này chính là người bị Giang Thành đánh gãy hai tay do sàm sỡ Lan Lan rồi lại được anh chữa khỏi, giờ đã nhận Giang Thành làm đại ca, Cường trọc. “Là anh à,” Giang Thành nói. “Đại ca, yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể động đến anh,” Cường trọc lạnh lùng nhìn Hỏa Thiêu Phong nói. “Là Vương Cường, chẳng phải gã không dựa vào ai hết à? Gã có đại ca từ bao giờ đấy?” “Người có thể khiến Vương Cường chấp nhận làm đàn em, cậu ta chắc chắn không đơn giản.” Phải biết rằng Vương Cường chính là người có thể đấu ngang cơ với Đinh Võ Địch chỉ bằng sức của mình, gã không phải người bình thường mà cũng có chút ảnh hưởng trong ngành, cho nên khi những người xung quanh nhìn thấy Vương Cường nhận đại ca thì lập tức ồn ào bàn tán trong sự khiếp sợ. “Chỉ là quen biết một thằng du côn thôi, đuổi cả ra ngoài đi,” Hỏa Thiêu Phong hừ lạnh một tiếng, với bối cảnh gia thế của mình, gã hoàn toàn không để một tên lưu manh như Vương Cường vào mắt. “Là cậu Giang à?” Triệu Phúc Lâm đứng dậy đi tới, vội vàng cung kính nói với Giang Thành: “Chào cậu Giang.” “Giám đốc Triệu,” Giang Thành thản nhiên nói, đương nhiên anh nhớ rõ mình đã từng cứu cậu con trai Triệu Xương Kiệt của Triệu Phúc Lâm. “Đó chẳng phải là ông chủ Triệu Phúc Lâm của bar club ở Đông Thành sao? Sao ông ta lại kính trọng cậu thanh niên kia như thế?” “Đúng vậy, Triệu Phúc Lâm là người có địa vị khá cao, rất hiếm khi thấy ông ta đối xử với ai tôn kính như thế.” “Hoả thiếu, cậu Giang là quý nhân của họ Triệu tôi, mong cậu nể mặt tôi một chút,” Triệu Phúc Lâm lạnh lùng nói với Hỏa Thiêu Phong. Lúc này sắc mặt Hỏa Thiêu Phong trở nên khó coi, nếu nhà họ Hoả muốn phát triển sự nghiệp ở Lư Dương thì kinh doanh bar club là không thể thiếu, nếu đắc tội Triệu Phúc Lâm, có thể khó khăn khi vào Lư Dương phát triển sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng Hỏa Thiêu Phong đã nói ra những lời kia rồi, nếu cứ bỏ qua như thế thì khác nào tự vả mặt mình? “Giám đốc Triệu, ông nghĩ mặt mũi ông lớn thế à? Còn dám bắt tôi phải cho ông cái mặt này nữa chứ?” Hỏa Thiêu Phong quyết tâm, lạnh lùng nói với Triệu Phúc Lâm. Tức khắc sắc mặt Triệu Phúc Lâm lập tức đen lại, vốn ông còn định giữ lại thể diện cho nhà họ Hoả, không ngờ thằng nhãi này lại không biết tốt xấu như thế. Nhưng Triệu Phúc Lâm cũng biết nhà họ Hoả quyền cao chức trọng, ông căn bản không đủ sức đối chọi, đành nén cơn giận không nói chuyện nữa. Trong lòng Hỏa Thiêu Phong lập tức đắc ý, Giang Thành có tài giỏi nữa cũng chỉ có thế thôi đi? “Thế sao? Nếu mặt mũi giám đốc Triệu không đủ, vậy mặt mũi của Phương Kiến Quốc này đủ rồi chứ?” Đám đông tản ra, Phương Kiến Quốc đi về phía Hỏa Thiêu Phong với vẻ mặt nghiêm túc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]