Chương trước
Chương sau
"Là Ong Giết Người!"
Mộ Dung Tuyết thuận theo ánh mắt của Giang Thành cũng đã phát heinej ra Ong Giết Người ẩn mình ở trong bóng tối.
Cô đang tìm kiếm tung tích của Ong Giết Người thế nhưng gã xuất thân từ lính đặc chủng, năng lực phản trinh sát rất mạnh, khiến cô không tìm ra được bất kỳ dấu vết gì, cuối cùng hôm nay cũng tìm được.
Mộ Dung Tuyết không chút do dự, lập tức đuổi theo, Ong Giết Người thấy vậy cũng vội vàng xoay người bỏ chạy.
"Sao vậy?"
Hứa Tình và Giang Lai đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng hỏi.
"Chính là tên tội phạm truy nã hôm qua Mộ Dung Tuyết đưa cho em xem, khi nãy gã lén lút theo dõi em." Giang Thành nói.
"Anh, một mình chị ấy liệu bắt được gã không?"
Giang Lai cảm thấy không yên lòng, hỏi Giang Thành.
"Chắc là được thôi, cô ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự đó." Giang Thành bình tĩnh nói.
Thật ra trong lòng Giang Thành hiểu rất rõ nếu đánh nhau thật thì chắc chắn Mộ Dung Tuyết không phải đối thủ của Ong Giết Người, nhưng hiện giờ anh không thể bỏ đi được, bởi vì anh không dám khẳng định Ong Giết Người có đồng bọn hay không.
Nếu như anh đuổi theo, đồng bọn của Ong Giết Người tới khống chế Hứa Tình và Giang Lai, vậy Giang Thành đã trúng phải kế điệu hổ ly sơn rồi.
"Khốn nạn! Chạy đi đâu!"
Mộ Dung Tuyết đuổi thẳng tới khu vực dành cho khách nam, có khá đông đàn ông đang thay quần áo khi thấy Mộ Dung Tuyết mặc bikini xông vào thì đều giật mình, dùng ánh mắt quái dị đánh giá cô.
"Nhìn gì chứ? Cảnh sát đây, nếu nhìn tiếp tôi sẽ bắt hết các anh lại!"
Mộ Dung Tuyết bị mất dấu Ong Giết Người, hét lên một tiếng khiến khá nhiều tên sợ hãi, không dám nhìn về phía cô nữa. Nhưng vẫn có người lén lút nhìn Mộ Dung Tuyết rời khỏi đây, dù sao một người đẹp như cô cũng rất hiếm thấy.
"Hóa ra là nữ cảnh sát, thú vị lắm." Ong Giết Người nhìn trộm Mộ Dung Tuyết rời khỏi, nhếch mép nở một nụ cười hèn mọn.
"Sao rồi?"
Hứa Tình nhìn Mộ Dung Tuyết, hỏi.
"Gã chạy mất rồi." Mộ Dung Tuyết tiếc nuối nói.
"Cô xem đi, tôi đã bảo lớn quá sẽ ảnh hưởng rồi mà!" Giang Thành thản nhiên nói.
"Anh..."
Mộ Dung Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó trừng mắt nhìn Giang Thành.
"Tôi đùa đấy, tôi đùa thôi." Giang Thành vội vàng cười nói: "Yên tâm đi, chắc chắn gã sẽ tới tìm vợ tôi tiếp, chỉ cần chúng ta ở chung một chỗ thì cô sẽ còn cơ hội, chi bằng chúng ta cùng ăn với nhau một bữa nhỉ."
"Vậy cũng được, bơi lâu như vậy giờ em cảm thấy hơi đói rồi."
"Cảnh sát Mộ Dung, chúng ta dùng bữa cùng nhau nhé." Hứa Tình hỏi Mộ Dung Tuyết.
Ban đầu Mộ Dung Tuyết không muốn nhận lời nhưng cô cảm thấy Giang Thành nói vậy khá có lý, đi theo Hứa Tình có lẽ sẽ gặp lại Ong Giết Người.
"Được." Mộ Dung Tuyết trừng mắt với Giang Thành một cái, đứng dậy nói.
Trong biệt thự nhà họ Quý, một chiếc Mercedes xa hoa đỗ ở trong sân, một người đàn ông trung niên cường tráng từ trên xe đi xuống, bên trên gương mặt vuông vắn tỏa ra sát khí nồng nặc.
"Anh Vũ Địch, cuối cùng anh cũng tới rồi." Quý Triết tươi cười, đi tới bắt tay với Đinh Vũ Địch.
"Cậu Quý, cậu bảo tôi tới thì sao tôi dám không tới chứ, nghe nói nhà cậu dựa vào một dòng tộc lớn ở trên tỉnh, sao tôi dám không đến." Đinh Vũ Địch cười nói.
"Mời!"
Quý Triết dẫn Đinh Vũ Địch vào trong phòng khách.
"Cậu Quý, tôi đã phải bỏ một khoản lớn để xử lý chuyện của cậu đó." Đinh Vũ Địch châm một điếu xì gà, cười nói với Quý Triết.
"Hả? Sao anh lại nói vậy?"
"Chắc là cậu biết Ong Giết Người chứ?"
"Ong GIết Người?"
Quý Triết kinh ngạc, vội vàng hỏi lại: "Là tên tội phạm bị truy nã ở cấp độ A, trốn từ Đông Nam Á tới đây sao?"
"Đúng vậy!"
"Tôi từng nghe danh người này rồi, thủ đoạn vô cùng ác động, anh ta sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng với Hứa Tình đó chứ?" Quý Triết lo lắng hỏi.
Đinh Vũ Địch khoát tay, đáp: "Đương nhiên là không, tôi đã nói với gã rồi, gã chỉ kiếm chác một tí thôi, không giết chết đâu."
"Kiếm chác một tí?"
"Cậu Quý này, người phụ nữ đó đã kết hôn mấy năm rồi, sớm đã không còn là xử nữ nữa, bị ai chơi không phải là chơi chứ?"
"Vậy cũng phải, ngay cả tên rác rưởi Giang Thành cũng đã chơi rồi."
Quý Triết vội vàng hỏi: "Khi nào thì mang cô ấy tới cho tôi? Tôi không thể chờ thêm được nữa."
"Yên tâm đi, tối đa là hai ngày nữa." Đinh Vũ Địch nói.
"Tốt!"
Quý Triết gật đầu, anh ta sớm đã không thể nhịn được nữa, muốn đè Hứa Tình ở dưới người.
Giang Thành dẫn mấy người Hứa Tình tới một quán đồ nướng vỉa hè.
"Ông chủ, tạm gọi như vậy đã, chắc là đủ rồi." Giang Thành trả thực đơn cho ông chủ.
"Phải uống bia à?"
Giang Lai cảm thấy hơi khó xử, nói: "Em không biết uống đâu."
"Không sao đâu, uống một ít bia thôi." Giang Thành nói xong, bật nắp chai bia.
"Cô cũng uống nhé?"
Giang Thành mở thêm một chai, đưa cho Mộ Dung Tuyết.
"Không uống!"
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói.
"Vì sao tên tội phạm truy nã kia lại nhắm tới tôi vậy?" Hứa Tình cảm thấy khó hiểu, hỏi.
"Theo phỏng đoán của anh thì là do Quý Triết." Giang Thành uống một hớp bia, nói.
"Anh ta hả?"
"Chắc là vì dùng phương pháp bình thường không thể chiếm được em nên đành phải dùng thủ đoạn khác." Giang Thành nói.
"Đúng là khốn nạn, để em gọi điện tới nhà anh ta." Hứa Tình bực dọc nói.
"Không có tác dụng gì đâu, chuyện này không có chứng cứ gì cả, em gọi tới thì anh ta cũng không chịu thừa nhận." Giang Thành đáp.
Hứa Tình nghĩ vậy cũng phải, đành cất điện thoại đi, Mộ Dung Tuyết nhìn Hứa Tình, nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cho cô."
"Đúng vậy, chị dâu à, Tĩnh Tĩnh kể cho em là chị cô ấy rất lợi hại, nổi tiếng khắp thủ đô luôn." Giang Lai cũng an ủi Hứa Tình.
"Cô đang làm cảnh sát ở thủ đô, sao lại tới đây làm gì?"
Giang Thành ngạc nhiên hỏi Mộ Dung Tuyết.
"Ai cần anh lo chứ!"
"Chị Mộ Dung, chị đừng như vậy mà, em cũng tò mò." Giang Lai vội vàng nói.
"Chị thấy ngứa mắt với một vài tên con cháu nhà phú quý ở thủ đô, khi thẩm vấn đã đánh họ nên bị điều tới đây." Mộ Dung Tuyết giải thích.
"Xem ra thế lực nhà cô rất lớn, đánh đám con nhà giàu mà không hề làm sao cả, còn được điều tới đây làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự nữa." Giang Thành cười nói.
Mộ Dung Tuyết không nói gì, đúng lúc này ông chủ đã cầm xâu đồ nước đi tới.
"Đồ của mấy người xong rồi này!"
Ông chủ bê tất cả đồ nướng họ gọi lên, nói: "Mọi người ăn từ từ nhé."
Sau khi dùng bữa xong, sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, tất cả mọi người chuẩn bị về nhà.
"Tôi về trước đây, có việc thì gọi điện cho tôi." Mộ Dung Tuyết nói với Hứa Tình.
"Tôi biết rồi." Hứa Tình đáp.
"Còn mấy xiên này, cô có cầm về không hả." Giang Thành cầm theo túi thịt dê nướng còn thừa, hỏi Mộ Dung Tuyết.
"Anh cầm lấy mà ăn!" Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói, quay người rời khỏi chỗ này.
Mộ Dung Tuyết lái xe về nhà, cô đã bận rộn suốt ngày hôm nay rồi, Mộ Dung Tuyết duỗi người một cái, sau đó chuẩn bị thay đồ, đi tắm.
Mộ Dung Tuyết vừa cởi áo khoác ra thì đã cảm nhận được có người ở gần đó, cô vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Ong Giết Người đang ngồi trên ghế sofa, nheo mắt, nghiêm mặt nhìn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.