Chương trước
Chương sau
"Chuyện gì vậy? Cứ nói thẳng với anh đi, không cần phải nói vòng vo đâu." Giang Thành nói.
"Là như này, ngày mai chúng ta đi với nhau liệu anh có thể đưa chị dâu đi cùng không?" Giang Lai nói khẽ.
Thật lòng thì Giang Lai rất muốn gặp mặt Hứa Tình, chỉ là chưa tìm thấy cơ hội, cô muốn nhân cơ hội lần này gặp mặt đối phương.
Giang Thành liếc nhìn về phía Hứa Tình, sau khi do dự đôi chút mới đáp: "Được, anh sẽ nói với chị dâu của em."
"Vậy tốt quá rồi, ngày mai em sẽ chuẩn bị thật tốt, hai người đi chơi đi, em không quấy rầy hai người nữa đâu." Giang Lai vui vẻ nói, sau đó cúp điện thoại.
Giang Thành nghe thấy tiếng tít tít, lắc đầu cười một tiếng, cất điện thoại đi. Anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, không kìm được nhớ tới hình ảnh trong quá khứ.
"Anh, rốt cục khi nào anh mới chịu tìm bạn gái chứ, em thấy vội thay anh rồi này."
Khi Giang Thành đang viết nhật ký thực tập ở trong phòng, Giang Thành từ phía sau lưng ôm chầm lấy anh, nũng nịu hỏi.
"Đừng nghịch nữa, hiện giờ anh làm gì có thời gian đi tìm bạn gái, chờ lúc nào anh có thể mua một căn nhà rộng rãi cho bố mẹ và em ở xong thì anh sẽ tìm, em ra ngoài chơi đi."
Giang Thành vội vàng nói với Giang Lai.
Hiện giờ Giang Thành đã đổi sang một thân phận khác, đã giúp bố mẹ và em gái chuyển sang một căn nhà rộng rãi, đúng là cũng nên dẫn Giang Lai gặp chị dâu của em ấy, chỉ là hiện giờ anh không thể nói cho Giang Lai biết thân phận thật sự của mình được.
"Điện thoại của ai vậy?" Hứa Tình hỏi Giang Thành.
"Là em gái của anh, chính là cô em gái của bác sĩ tập sự Giang Thành mà em hướng dẫn đó, anh trai cô ấy ra đi rồi, vậy nên anh quan tâm tới cô ấy đôi chút." Giang Thành nhẹ giọng đáp.
"Ngày mai em có kế hoạch gì không? Chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi nhé?" Giang Thành nói tiếp.
"Vâng, lúc nào cũng được." Trước đây Hứa Tình thường xuyên nghe cậu học sinh Giang Thành của mình nhắc tới cô em gái của cậu ta, chỉ là cô chưa từng được gặp mà thôi.
Giang Thành thấy Hứa Tình đồng ý, trong lòng cảm thấy cao hứng, nói: "Tốt, giờ chúng ta đi ăn cơm nào, trước đó bị quấy rầy mất hết cả hứng ăn uống."
Hứa Tình gật đầu, hai người đi tìm một nhà hàng đồ Tây khác. Sau khi dùng bữa xong họ mới quay về nhà.
"Con gái, con đã về rồi à, đây là cảnh sát Mộ Dung." Hứa Chí Quân thấy Hứa Tình và Giang Thành đi vào, lập tức mỉm cười giới thiệu.
"Cảnh sát?" Hứa Tình cảm thấy khá bất ngờ, hỏi: "Đã có chuyện gì hay sao?"
"Là cô hả?" Giang Thành không ngờ mình lại gặp Mộ Dung Tuyết. Trước đó anh gặp Mộ Dung Tuyết ở trong ngân hàng, sau đó lại gặp cô ta khi cứu bà cụ ở ven đường, không ngờ lần này cô ta lại xuất hiện ở trong nhà anh.
"Sao vậy? Bất ngờ lắm hả?" Mộ Dung Tuyết nhíu mày lại, có phần đắc ý nói với Giang Thành.
"Ồ, cảnh sát Mộ Dung có quen con rể của tôi sao?" Hứa Chí Quân cười nói.
"Không coi là quen, chỉ là gặp nhau mấy lần mà thôi." Mộ Dung Tuyết cười lạnh, đáp lời.
"Cô Hứa Tình phải không, tôi có thể xin cô vài phút hay không hả?" Mộ Dung Tuyết đi tới trước mặt Hứa Tình.
"Được chứ."
Cho dù Hứa Tình không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn dẫn Mộ Dung Tuyết đi vào trong phòng ngủ.
"Bố, có chuyện gì vậy hả?" Giang Thành lo lắng hỏi một câu.
"Không sao đâu, cô ta chỉ muốn hỏi vài câu thôi mà." Hứa Chí Quân xích lại gần Giang Thành, hỏi nhỏ: "Sao hả? Tối nay hai đứa ra ngoài ăn một bữa tối lãng mạn, có thu hoạch gì không hả?"
Giang Thành cạn lời với người bố vợ này, suốt ngày ông chỉ nghĩ tới mấy việc đó.
Trong phòng ngủ của Hứa Tình.
"Cô đã từng gặp người này hay chưa?" Mộ Dung Tuyết lấy một tờ giấy từ trong túi áo trên ngực ra, hỏi Hứa Tình.
Hứa Tình nhận lấy tờ giấy, cô nhận ra bên trên là một bức ảnh chụp lệnh truy nã, bề ngoài người đàn ông trên ảnh rất nhã nhặn, nhưng cô có thể khẳng định là mình chưa từng gặp qua.
"Chưa từng gặp, người này có vấn đề gì hả?" Hứa Tình lắc đầu, trả tờ giấy lại cho Mộ Dung Tuyết.
"Người trong ảnh là một tên tội phạm hiếp dâm vô cùng ác độc, hôm nay anh ta từng xuất hiện trong bệnh viện cô làm việc, hơn nữa chúng tôi thông qua camera giám sát phát hiện ra gã đã thay quần áo bệnh nhân, nhiều lần lén lút theo dõi cô." Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói.
"Theo dõi tôi?" Trong lòng Hứa Tình cũng xuất hiện cảm giác lo lắng.
"Đúng, vậy nên tôi muốn nhắc nhở cô nhất định phải chú ý tới sự an toàn của bản thân."
"Không có gì đâu, tôi và chồng làm chung trong bệnh viện, anh ấy sẽ bảo vệ tôi." Hứa Tình nói.
"Anh ta hả?"
Mộ Dung Tuyết nghe xong, một nụ cười khinh thường xẹt qua, cô nói thẳng: "Đửng hi vọng gì vào anh ta, nếu như cô có phát hiện gì hãy liên lạc với tôi ngay, đây là số điện thoại của tôi."
Mộ Dung Tuyết đọc số điện thoại của mình cho Hứa Tình lưu lại.
"Không thành vấn đề, nếu như phát hiện ra điều gì chắc chắn tôi sẽ liên lạc với cô." Hứa Tình trả lời.
Mộ Dung Tuyết gật đầu, sau đó đi theo Hứa Tình ra khỏi phòng ngủ.
"Có chuyện gì mà cô tới tìm vợ tội vậy?" Giang Thành hỏi Mộ Dung Tuyết.
"Không liên quan gì tới anh?" Mộ Dung Tuyết trừng mắt lên với Giang Thành, khi thấy Giang Thành tỏ thái độ bất đắc dĩ thì trong lòng cô cảm thấy vô cùng đắc ý.
Đã nhiều lần Giang Thành khiến Mộ Dung Tuyết bị mất mặt, cho nên cô thấy Giang Thành rất gai mắt, lần này có thể khiến anh ăn quả đắng khiến trong lòng cô cảm thấy sung sướng vô cùng.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Giang Thành đi vào trong phòng ngủ, hỏi Hứa Tình.
"Cô ta nói có một tên tội phạm bị truy nã tiến vào trong bệnh viện của chúng ta, hơn nữa còn theo dõi em nữa, vậy nên muốn hỏi em xem có manh mối gì không." Hứa Tình ngồi ở đầu giường, nói.
"Tội phạm bị truy nã?"
Lông mày Giang Thành nhíu chặt lại: "Bề ngoài như nào?"
"Mộ Dung Tuyết có ảnh chụp đó." Hứa Tình đứng dậy nói: "Em đi tắm trước nhé, chốc nữa anh cũng đi tắm đi."
Nói xong, Hứa Tình tiến vào trong phòng tắm, nhưng Giang Thành lại có phần bận tâm, dù sao thì anh cũng không thể ở bên cạnh Hứa Tình mọi lúc mọi nơi để bảo vệ cô được. Một khi anh không có ở bên cạnh, tên tội phạm đó mà ra tay thì Hứa Tình sẽ gặp phải nguy hiểm.
Giang Thành nghe thấy tiếng nước xối từ trong phòng tắm truyền ra, Giang Thành đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
"Cục trưởng Giả, tôi đã hỏi rồi, mục tiêu tiếp theo của Ong Giết Người cũng không có bất kỳ đầu mối nào hữu dụng." Mộ Dung Tuyết vừa lái xe vừa gọi điện thoại.
"Được rồi, nhất định phải bảo vệ được mục tiêu, không thể để Ong Giết Người gây sóng gió trên địa bàn của chúng ta được." Từ trong điện thoại truyền ra giọng nói của Giả Tuấn Thanh.
Vì vụ án này, trong khoảng thời gian gần đây cô đã kiểm tra rất nhiều camera giám sát mới tìm được một ít manh mối, cô nhất quyết lôi tên tội phạm này ra ngoài ánh sáng.
Khi Mộ Dung Tuyết đang suy nghĩ thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước xe, Mộ Dung Tuyết giật nảy mình, vội vàng dùng hết sức đánh lái, đồng thời đại phanh lại, tiếng lốp ma sát với mặt đất chói tai vang lên, khó khăn lắm chiếc xe mới dừng lại được.
Chỉ là vì quán tính nên Mộ Dung Tuyết đè người lên trên vô lăng, cũng may cô lái xe không nhanh, nếu không thì túi khí đã bung rồi.
"Sao anh lại..." Mộ Dung Tuyết định hỏi sao đối phương lại đứng ở giữa đường thì cô nhìn rõ mặt của người đó, đồng tử của cô đột ngột co lại: "Là anh?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.