Chương trước
Chương sau
"Tổng giám đốc Viên, hai người quen nhau hả?"
Chủ nhiệm Lư ngạc nhiên hỏi một câu.
"Ha ha, đương nhiên là quen, chính nó là người hại tôi tự dưng lỗ mất mấy triệu tiền cược đá." Viên Hạo cười lạnh, nói.
Hóa ra người được chủ nhiệm Lư gọi là tổng giám đốc Viên không phải ai xa lạ cả, chính là cậu ấm Viên Hạo mà trước đó Giang Thành gặp được ở khu cược đá.
"Anh Viên này, anh nói vậy là sai rồi, một người muốn mua một người muốn bán, sao có thể trách tôi được chứ?" Giang Thành bình tĩnh cười đáp.
"Mày..."
Lúc này trong lòng Viên Hạo đang bừng bừng lửa giận, ban đầu vốn anh ta chỉ cần dùng hai ba triệu là mua được rồi, nếu như không phải do Giang Thành tăng giá lung tung, anh ta sẽ không phải tốn tận chín triệu để mua tảng đá đó.
"Chủ nhiệm Lư, ông gọi chúng tôi tới chẳng phải là vì có người bệnh hay sao? Ý ông là không cần bác sĩ Giang ra tay chứ gì?" Thẩm Băng ở bên cạnh hỏi.
"Cần, cần chứ." Chủ nhiệm Lư vội vàng trả lời: "Mời đi qua bên này."
Viên Hạo nghe vậy thì tâm trạng mới bình tĩnh lại hơn một chút, bởi vì người bệnh này là một khách hàng vô cùng quan trọng của công ty anh ta, chỉ khi ông ta được chữa khỏi mới không làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh, hiện giờ khám bệnh vẫn là quan trọng hơn cả.
"Đợi chút đã, viện trưởng Thẩm, sao tôi có thể xác định anh ta có đủ khả năng chữa cho khách hàng của tôi?" Viên Hạnh lạnh lùng nhìn Giang Thành, nói: "Tôi đã mời thầy của chủ nhiệm Lư tới đây, chính là đại sư Thước tiếng tăm lừng lẫy trong giới Trung y, ngay cả ông ấy cũng không tìm ra nguyên nhân căn bệnh thì liệu vị bác sĩ này có thể chữa khỏi được không?"
Vì mâu thuẫn trước đó nên lúc này Viên Hạo bắt đầu chất vấn năng lực của Giang Thành.
"Đại sư Thước?"
Vừa nghe thấy cái tên đại sư Thước thì Giang Thành đã lập tức nhớ lại khi Phương Lan Lan mới gặp tai nạn xe cộ thì đại sư Thước cũng có mặt ở chỗ đó, khi ấy ông còn khen ngợi trình độ y thuật của Giang Thành.
"Đúng vậy, chính là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới Trung y Hoa hạ, đại sư Thước! Anh không nghĩ rằng trình độ của mình còn cao hơn cả đại sư Thước đó chứ?" Viên Hạo cười lạnh nói với Giang Thành.
"Nếu ngay cả đại sư Thước cũng không giải quyết được thì chắc là tôi cũng bó tay tôi, tôi đi trước nhé." Giang Thành thản nhiên nói.
"Bác sĩ Giang, đừng, đừng mà!"
Chủ nhiệm Lư nghe xong lập tức cuống cả lên, đi tới nói: "Bác sĩ Giang, thầy của tôi nghe tin cậu tới đã rất tôn sùng cậu rồi, hơn nữa hôm nay lãnh đạo cục giám sát dược tới đây thị sát, nhỡ đâu không chữa được cho người bệnh này, chúng tôi bị khiếu nại, vậy bệnh viện của chúng tôi sẽ phiền phức to."
"Chủ nhiệm Lư, ông quá coi trọng anh ta rồi thì phải? Trung y là một môn học vô cùng sâu sắc, không có vài chục năm tích lũy thì không thể nào tiến bộ vượt bậc được, anh ta còn trẻ tuổi như vậy, tôi thấy quá nửa là hạng lừa đảo." Viên Hạo châm chọc, khiêu khích tiếp.
"Ngài Giang!"
Đột nhiên giọng đại sư Thước từ cách đó không xa truyền tới.
"Đại sư Thước, đã lâu không gặp ông." Giang Thành vừa cười vừa nói với đại sư Thước.
Đại sư Thước thấy Giang Thành tới, vội vàng cung kính khom người, nói: "Ngài Giang, ngài quá khách khí rồi, nếu như so sánh với trình độ y thuật của ngài thì tôi không thể coi là đại sư được."
Viên Hạo đang khinh thường Giang Thành thấy được cảnh này thì lập tức chôn chân tại trận, anh ta không ngờ rằng đại sư Thước là bậc Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới Trung y lại cung kính với Giang Thành như vậy.
"Đại sư Thước đã khiêm tốn rồi." Giang Thành từ tốn đáp.
"Ngài Giang, nếu ngài đã tới vậy chắc chắn ngài sẽ chữa khỏi cho ngài Kane." Đại sư Thước thở phào một tiếng.
"Trị bệnh cứu người vốn là bổn phận của bác sĩ, tôi cũng muốn cứu người nhưng tổng giám đốc Viên lại không tin tôi." Giang Thành nhìn Viên Hạc, nói.
"Cái gì hả?"
Đại sư Thước vội vàng quay đầu sang nhìn Viên Hạo, nói: "Tổng giám đốc Viên, cậu có ý gì vậy?"
Cho dù đại sư Thước vô cùng cung kính với Giang Thành nhưng Viên Hạo vẫn khó chịu với anh, Viên Hạo đáp: "Đại sư Thước, tôi không có ý gì cả, nếu như không chữa khỏi bệnh cho ngài Kane thì tối đa cũng chỉ ảnh hưởng tới việc làm ăn của tôi lần này, nhưng nhỡ đâu khiến bệnh tình biến chuyển xấu, vậy việc kinh doanh của tôi sau này tanh bành cả rồi."
"Hóa ra cậu lo lắng chuyện đó, vậy phải như nào thì cậu mới yên tâm hả?" Đại sư Thước lạnh lùng hỏi Viên Hạo.
"Như thế này đi, tôi sẽ để anh ta chữa trị cho ngài Kane, thế nhưng anh ta cũng phải gánh vác một phần nguy cơ, nếu như không chữa khỏi thì phải bồi thường tổn thất cho tôi, tôi cũng không yêu cầu nhiều, mười triệu là được." Viên Hạo cười nhạt, nói với Giang Thành.
Giang Thành đương nhiên hiểu rõ ý định của Viên Hạo, rõ ràng là anh ta muốn kiếm lại khoản lỗ cược đã từ chỗ mình đây mà, chắc là anh ta đoán mình không thể chữa trị cho người tên Kane kia.
Đại sư Thước vốn đã cảm thấy khó chịu với Viên Hạo rồi, kết quả hiện giờ anh ta còn lấy bệnh nhân ra để đặt cược mười triệu, nếu như không phải vì học trò của ông là chủ nhiệm Lư nhờ vả, ông đã không tới đây tiếp nhận việc phiền phức này rồi.
"Được, tôi đồng ý với đề nghị đó!"
Đại sư Thước còn chưa kịp nói gì thì Giang Thành đã nhận lời.
"Ngài Giang, đó vốn là bệnh nhân của tôi, không thể để ngài gánh vác nguy cơ đó được." Đại sư Thước vội vàng nói.
"Không sao đâu!"
Giang Thành khoát tay với đại sư Thước, sau đó nói với Viên Hạo: "Nếu như không chữa khỏi thì tôi sẽ đưa anh mười triệu, nhưng nếu như tôi may mắn chữa khỏi thì tôi cũng sẽ đòi từng đó tiền khám chữa, sao hả?"
Giang Thành mỉm cười, bình tĩnh nói với Viên Hạo.
Viên Hạo nhíu mày, lần trước cược đá với Giang Thành, giờ thì lại phải cá cược với đối phương.
"Được, không thành vấn đề, có đại sư Thước, chủ nhiệm Lư và viện trưởng Thẩm làm chứng, ai đổi ý chính là cháu trai." Viên Hạo nghiến răng, đồng ý với đề nghị của Giang Thành. Anh ta cược là Giang Thành sẽ không thể chữa khỏi cho Kane được.
"Được, hứa rồi đó!"
Giang Thành lập tức nhận kèo, sau đó đi theo đại sư Thước tới phòng bệnh.
"Tiểu Trương, cậu làm việc ở bệnh viện nhân dân số 1 đúng không nhỉ? Cậu điều tra bối cảnh của bác sĩ Giang Thành làm ở đó giúp tôi với." Viên Hạo bấm gọi điện thoại.
"À, Giang Thành phải không, trước đây anh ta là y tá nam của bệnh viện chúng tôi, sau này..."
"Y tá nam?" Viên Hạo cắt ngang lời Tiểu Trương.
"Đúng vậy, hình như còn cười một nữ bác sĩ trong bệnh viện, tới ở rể nữa. Chuyện đó từng khiến bệnh viện chấn động, nhưng...". truyện tiên hiệp hay
"Cậu không phải nói gì nữa, những thông tin đó là đủ rồi." Viên Hạo nói xong tắt máy luôn.
"Không phải đâu, tổng giám đốc Viên, dường như y thuật của anh ta rất lợi hại đó, alo? Alo? Tổng giám đốc Viên?" Tiểu Trương thấy Viên Hạo đã cúp máy, bỏ điện thoại xuống.
Givenchy là một thương hiệu trang sức nổi tiếng trên thế giới, được chào đón ở bất cứ nơi nào.
Chính là vì nguyên nhân này nên Viên Hạo mới coi trọng việc hợp tác với thương hiệu trang sức này như vậy, nếu như có thể nhận được quyền đại lý, vậy anh ta chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn ở thành phố Lư Dương.
Ngài Kane chính là đại diện quốc tế thường trú ở Lư Dương của Givenchy, hiện giờ ông ta đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không thể cử động được.
Hiện giờ ở quanh giường bệnh của Kane có đủ các chuyên gia ngành thần kinh, nội khoa, ngoại khoa đang tiến hành hội chẩn.
Các vị chuyên gia hội chẩn xong, phát hiện cơ thể của Kane vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là còn khỏe hơn cả người bình thường, nhưng ông ta lại không thể cử động, họ không tìm ra được nguyên nhân của căn bệnh.
"Mấy người đúng là đồ vô dụng, bác sĩ gì mà không tìm ra được nguyên nhân bệnh vậy, mấy người có tác dụng gì chứ hả?" Một người phụ nữ chừng hơn hai mươi tuổi đứng bên cạnh Kane tức giận gào thét với các bác sĩ.
Tên cô ta là Lieza, là trợ lý kiêm phiên dịch viên của ngài Kane. Cô ta sở hữu mái tóc đỏ thắm, trên người mặc một chiếc váy hở lưng gợi cảm, cặp chân dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài không khí, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đỏ.
Thấy cô trợ lý kia nói như vậy, sắc mặt các vị chuyên gia trong phòng bệnh lúc đỏ lúc trắng, bọn họ là những chuyên gia xuất sắc nhất ở bệnh viện số 2, thường ngày đều là các bệnh nhân nhìn sắc mặt của họ, hiện giờ thì hay rồi, hoàn toàn trái ngược lại.
"Quả nhiên mấy tên bác sĩ Hoa Hạ các người toàn là đám ăn hại!"
Nữ trợ lý khoanh hai tay trước bộ ngực căng tròn, tức giận gào rú.
Câu nói này đã khiến khá nhiều chuyên gia tức giận, bất bình, bởi vì rõ ràng nữ trợ lý này cũng là người Hoa, kết quả là khi làm trợ lý cho người nước ngoài thì liên tục nói "Hoa Hạ các người", hoàn toàn coi mình là người nước ngoài.
Nhưng những vị chuyên gia này dù tức giận cũng không dám nói gì cả, dù sao thì họ cũng không thể chọc tới ngài Kane được, ông ta là khách hàng quan trọng của một công ty lớn.
"Cô sai rồi, không phải bác sĩ Hoa Hạ ăn hại, mà do thủ đoạn chữa bệnh của phương Tây các người ăn hại đó." Giang Thành vừa nói vừa đi vào.
"Anh nói gì hả?"
Lieza tức giận trừng mắt với Giang Thành.
"Tôi nói Tây y chẳng ra sao, chỉ có Trung y mới chữa được cho ông ta." Giang Thành thản nhiên đáp.
"Thối lắm, Trung y chỉ là mấy chiêu trò lừa gạt người khác mà thôi, Tây y mới là khoa học." Lieza trợn trừng lên nhìn Giang Thành.
"Thật hả? Vậy cô xem Tây y có tìm ra được nguyên nhân căn bệnh không?" Giang Thành cười lạnh hỏi.
Lieza lập tức ngẩn ra, đúng là tất cả các thiết bị, kỹ thuật của Tây y đều không thể tìm được nguyên nhân căn bệnh, nhưng cô ta nói thẳng: "Đó là do đám bác sĩ này vô dụng."
"Được, nếu đã vậy thì để tôi kiểm tra." Giang Thành nói xong, đi tới bắt mạch cho ngài Kane.
"Viện trưởng Thẩm? Cô cảm thấy để một người trước đây làm y tá nam tới khám bệnh cho khách hàng quan trọng của tôi có thích hợp hay không hả?" Viên Hạo đi tới, cố ý nói thật lớn với Thẩm Băng.
"Trình độ nhân viên trong bệnh viện của chúng tôi rất cao, y tá nam cũng có thể khám bệnh, không được hả?" Thẩm Băng lạnh lùng liếc Viên Hạo.
"Y tá nam? Cậu nhóc này trước kia chỉ là y tá hả? Liệu có làm được không?"
"Đúng vậy, y tá nam thì biết chữa cái quái gì cơ chứ, ngay cả chúng ta cũng không thể tìm được nguyên nhân căn bệnh mà."
Các chuyên gia xung quanh nghe Viên Hạo nói vậy thì đều xì xào bàn tán nhỏ với nhau.
"Đâu chỉ là y tá nam, anh ta dựa vào việc ở rể một bác sĩ nữ ở đó mới có thể ngồi vào ghế bác sĩ điều trị, vậy mà còn không biết xấu hổ, khám bệnh nữa chứ." Viên Hạo nhìn Giang Thành, cười lạnh nói, trước đây Giang Thành khiến anh ta mất sạch thể diện, hiện giờ anh ta cũng muốn khiến Giang Thành mất hết mặt mũi.
"Cái gì? Anh là một y tá nam đang đóng giả làm bác sĩ đó hả?"
Lieza tức giận hét lên với Giang Thành: "Quả nhiên Hoa Hạ rất đông những kẻ ngu xuẩn."
"Bệnh nhân không có bất kỳ vấn đề gì cả, là vì đột ngột tiến tới Hoa Hạ, không quen khí hậu dẫn tới các ***** ** không thông suốt, tôi chỉ cần châm cứu một lần là sẽ khôi phục lại." Giang Thành đứng dậy, bình tĩnh nói.
"Ồ, anh đừng nói nữa, anh đóng giả rất giống đó."
"Tổng giám đốc Viên, anh đừng quên Giang Thành đang chữa bệnh cho khách hàng của anh, anh cứ châm chọc khiêu khích như vậy không được thích hợp lắm thì phải?" Thẩm Băng lạnh lùng nhìn Viên Hạo, nói.
Nghe Thẩm Băng nói vậy, gương mặt Viên Hạo hiện lên vẻ xấu hổ, đúng vậy, rõ ràng là Giang Thành đang giúp anh ta nhưng thái độ của anh ta lại như vậy.
Giang Thành nói xong, lấy ra bộ kim châm cứu màu bạc ra, chuẩn bị châm cứu cho Kane.
"Này, anh nói ***** ** của ngài Kane không thông thì là không thông sao? Sao anh nhìn ra được?" Lieza nhìn Giang Thành với ánh mắt nghi ngờ.
"Tôi không chỉ nhìn ra được ***** ** của ông ta không thông suốt, mà còn nhìn ra phía dưới của cô cũng không thông, vậy nên cô mới không thể mang thai được." Giang Thành lạnh lùng nhìn Lieza, nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.