Chương trước
Chương sau
“Là tranh mô phỏng mạ vàng, vậy mà trên bức tranh này lại được mô phỏng mạ vàng!”
“Mô phỏng mạ vàng là gì?”
“Vẽ mô phỏng mạ màng là một loại thủ pháp kĩ thuật cao thời cổ đại để phòng trộm. Nghĩa là vẽ thêm một bức mô phỏng mạ vàng hoàn chỉnh ở trên tranh gốc, làm thế có thể che giấu được bút tích gốc. Đây là chiêu trò để giả vờ như một bức tranh nhái. Chẳng qua phương pháp phức tạp quá mức, sau này đã thất truyền, không ngờ Ngô Đạo Tử lại có thể sử dụng thủ đoạn đó trên bức tranh.”
“Vậy có nghĩa là…”
“Đúng vậy, bức tranh này có bí ẩn đặc biệt!”
Bên trong đám người vây xem có một người tuổi tác cao, kiến thức rộng rãi. Khi ông cụ nhìn thấy tầng mạ này, lập tức kích động trong lòng bèn lên tiếng giải thích, không nghĩ tới bản thân lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy loại tài nghệ đã thất truyền từ lâu này.
Giang Thành cầm một lớp giấy mỏng trong tay, trực tiếp kéo hết lớp màng phía trên, bức tranh bỗng nhiên biến thành một cảnh tượng khác hoàn toàn.
Ngôi nhà tranh trong bức hình biến thành ngôi nhà đá cẩm thạch, trước cửa là một hồ nước đầy hoa sen, ở bên hồ nước có một ông cụ tóc bạc trắng đang ngồi thưởng thức hoa sen.
Một bức tranh vốn dĩ giống như hàng nhái, lúc này lộ ra dáng vẻ thật, bố cục mới mẻ, độc đáo và vô cùng tinh tế, nét bút mạnh mẽ, hình vẽ sinh động.
“Không ngờ thật sự là bức tranh hoa sen mừng thọ của Ngô Đạo Tử!”
“Bức tranh gốc, tuyệt đối là bức tranh gốc! Nét bút và bố cục như vậy, chắc chắn không sai!”
Trong đám người phát ra tiếng hò reo đầy ngạc nhiên.
Từ ngày xưa đến nay, trong giới đồ cổ đều lưu truyền tin tức về bức tranh hoa sen mừng thọ của Ngô Đạo Tử, chỉ là trước giờ không có người nào nhìn thấy tận mắt.
Một bức tranh vốn dĩ bị cho rằng là hàng nhái, thế mà lại chính là bức tranh hoa sen mừng thọ trong truyền thuyết, có thể nói đây là báu vật vô giá, không ngờ bị người ta dùng vẻn vẹn có ba mươi vạn để mua.
“Thật sao? Đó là thật sự là tranh hoa sen mừng thọ?”
Chủ tiệm râu dài nghe thấy tiếng ngạc nhiên xung quanh, vội vàng từ sau quầy chạy chậm ra, chen vào trong đám người.
Chỉ thấy lúc này trong tay Giang Thành đang cầm lớp mạ được tháo ra, mà trên bàn trà đúng là tranh hoa sen mừng thọ của Ngô Đạo Tử rực rỡ hẳn.
Giây phút này, trong lòng chủ tiệm râu dài vô cùng sợ hãi, bởi vì bức tranh hiện tại được lên ý tưởng và sở hữu nét vẽ hội họa ở đẳng cấp hoàn toàn khác.
“Không ngờ thật sự là tranh hoa sen mừng thọ.” Chủ tiệm râu dài cầm cặp kính treo dưới cổ, đeo lên mắt để xem xét tỉ mỉ.
Cho dù xem từ phương diện nào thì nó cũng tuyệt đối thuộc về tác phẩm của Ngô Đạo Tử, một bức tranh hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ gì cả.
Năm đó Ngô Đạo Tử vẽ bức hoa sen mừng thọ tuyệt phẩm để dành tặng mẹ, ông sợ bị người khác nhớ thương trộm mất nên đã mạ lên trên bức tranh một tầng mạ vàng, khiến cho người khác nghĩ rằng đây là hàng nhái, như vậy sẽ không đến mức bị người khác đánh cắp.
“Thì ra lời Giang Thành nói chính là thật sự, nào ngờ bức tranh này thật sự có điều bí ẩn, đúng là bức hoa sen mừng thọ.” Lúc này trong lòng Hứa Chí Quân đã chuyển từ cảm giác mất mát sang như điên.
Ông ta vốn dĩ cho rằng mình bỏ ra ba mươi vạn mua nhầm hàng nhái, không ngờ ba mươi vạn này mua được một món báu vật vô giá.
Chủ tiệm râu dài nghe Hứa Chí Quân nói, lập tức từ trong sự khiếp sợ bừng tỉnh, vội vàng nói với Hứa Chí Quân: “Ông anh à, nếu tôi nguyện ý trả một trăm vạn để mua bức tranh này. À không phải, tôi sẽ mua với giá hai triệu, ngài thấy thế nào?”
Hứa Chí Quân nghe chủ tiệm râu dài nói xong, lập tức cười nhạo một tiếng, nói: “Ông cho rằng tôi là kẻ ngốc thật à, bức tranh hoa sen mừng thọ chính là báu vật vô giá.”
Hứa Chí Quân nói xong vội vàng cuộn bức tranh lại cẩn thận, chủ tiệm râu dài còn chưa từ bỏ mục đích, ông ta vẫn đau khổ cầu xin như trước, trong lòng hận bản thân nhìn lầm, một món báu vật vô giá bán đi tiện nghi cho người ta.
Mặc kệ chủ tiệm râu dài nói như thế nào, Hứa Chí Quân cũng không đồng ý.
“Bức tranh này vẫn là đồ vật trong tiệm của tôi, hơn nữa vừa rồi ngài nói muốn trả về, hiện giờ tôi đồng ý, trả ba mươi vạn không thiếu một đồng cho ngài.” Chủ tiệm râu dài trầm giọng nói.
“Tên gian thương này, thật là không biết xấu hổ, lúc trước người ta nói muốn trả ông ta nhất quyết không nhận lấy, hiện tại nhìn ra thứ này đáng giá lại muốn mua về?”
“Đúng vậy, về sau mọi người cũng đừng tới nơi này, bộ dáng lấm la lấm lét, vừa thấy đã không phải thứ tốt lành gì, may mắn người thanh niên này có ánh mắt vô cùng tốt, nhìn ra là bức tranh gốc, bằng không để ở trong tay ông ta thật uổng phí.”
Chủ tiệm râu dài nghe được người xung quanh nghị luận, mặt lúc đỏ lúc trắng, khó coi vô cùng, nhưng vì món báu vật vô giá này, ông ta cũng chỉ có thể không biết xấu hổ.
“Ông chủ, lúc trước bố tôi đã cho ông cơ hội để lấy trở về, là ông không nói đạo nghĩa trước, cho nên cũng trách không được chúng tôi.” Giang Thành nhìn chủ tiệm râu dài rồi nói.
“Người anh em…”
“Cảm ơn ông chủ đã rộng lượng tặng bức tranh, chúng tôi phải đi.” Giang Thành nhìn chủ tiệm, cười nói.
Hứa Chí Quân ôm bức tranh đi theo sau, đám người Giang Thành rời khỏi nơi này.
Chủ tiệm râu dài vô cùng không cam lòng nhìn đám người Giang Thành rời đi, nhưng mà cũng không có cách nào khác.
Một món báu vật vô giá cứ bán đi với giá ba mươi vạn như vậy, không khác gì đi tặng cho người khác.
Giờ này phút này chủ tiệm râu dài đã hối hận muốn chết, biết thế lúc sáng sớm ông ta đã đồng ý rồi trả lại tiền, vậy món báu vật vô giá này vẫn còn là của mình?
“Ha ha ha, Giang Thành à, con đúng là càng ngày càng làm bố phải lau mắt mà nhìn.”
Hứa Chí Quân về đến nhà đã nhịn không được lại mở ra bức tranh hoa sen mừng thọ lần nữa, vui vẻ tán thưởng Giang Thành.
Hôm nay nếu không phải đứa con rể này của ông nói ra, như thế có thể thật sự phải chịu tổn thất lớn, mất đi liên đường mừng thọ đồ, càng nghiêm trọng hơn nhiều so với tổn thất ba mươi vạn.
“Bố, đây chỉ là việc nhỏ, con cũng là vừa khéo nhìn ra được mà thôi.” Giang Thành cười nói, kỳ thật anh có thể nhìn ra trong bức họa có điều bí ẩn cũng là vì anh kế thừa thật pháp của tiên nhân, có thể thấy được linh khí trong bức tranh.
“Việc này là việc nhỏ nơi nào, đây chính là chuyện tốt vô cùng lớn, ha ha ha.” Hứa Chí Quân vui vẻ nói.
Diệp Trúc Bình bưng đồ ăn từ phòng bếp ra tới rồi nói: “Tôi thấy ông từ lúc trở về vẫn luôn cười ngây ngô, chỉ một bức tranh mà thôi, đáng giá để vui vẻ như vậy hay sao?”
“Bà thì biết cái gì, đây chính là món báu vật vô giá.” Đôi mắt Hứa Chí Quân đặt ở trên bức tranh, vui vẻ nói.
“Rồi biết rồi, tới ăn cơm đi, cũng đã trễ thế này.” Diệp Trúc Bình thúc giục nói.
“Được được.” Hứa Chí Quân đáp ứng, sau đó mới lưu luyến đem bức tranh thu lại một lần nữa, nói với Giang Thành: “Hôm nay thật vui vẻ, hai bố con chúng ta muốn uống nhiều một chút.”
“Vâng.” Giang Thành cười đồng ý.
Hiển nhiên hôm nay Hứa Chí Quân thật sự vui vẻ, ông ấy không ngừng uống rượu.
“Giang Thành à, hôm nay bố thật sự rất vui vẻ, không phải bởi vì bức tranh kia, mà là bởi vì con.” Hứa Chí Quân say khướt nói.
“Vì sao ạ?” Giang Thành hỏi.
“Nói thật, lúc trước con và Tình Nhi nhà bố kết hôn, trong lòng bố rất không vui, bởi vì bố hy vọng con rể của mình phải là người có tiền đồ, lúc trước để con chịu uất ức rồi.” Hứa Chí Quân nói.
“Bố, chuyện đã qua, bố còn nhắc đến làm gì.” Hứa Tình không vui nói.
“Con gái à, bố không có ý khác. Không phải là chứng minh ánh mắt của con so với bố tốt hơn à, lúc trước họ hàng nhà chúng ta nói với bố rằng con rể không tốt cái này, không tốt cái kia kết, quả hiện tại thế nào? Chẳng hề kém nhà bọn họ chút nào.” Hứa Chí Quân vừa lòng nói.
“Bố, trước kia do là con không biết cố gắng, nhưng hiện tại đã tốt. Con bảo đảm sẽ làm tốt trách nhiệm của một người chồng đối với Hứa Tình, làm tròn trách nhiệm của một người con rể đối với bố mẹ, sẽ không để cho các người phải chịu bất kỳ uất ức gì dù chỉ một chút.” Giang Thành nghiêm túc nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tình nhìn thẳng về phía Giang Thành, lời nói của anh đã làm xúc động đến nơi mềm mại nhất trong lòng Hứa Tình.
Từ sau khi Giang Thành tự sát tỉnh lại, thật sự giống như đã thay đổi thành một người khác, hiểu được cách chăm sóc bản thân mình, chăm sóc cả gia đình này.
Nhưng trong lòng Hứa Tình cũng có chút áy náy, so với Giang Thành thì cô thật sự chưa làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
“Tốt lắm, có lời này của con, con gái của bố thật an tâm khi gả cho con, còn có một việc con cần phải tận lực là nhanh chóng sinh ra một đứa trẻ mập mạp, lần trước hai người các con kịch liệt như vậy, rốt cuộc có lên hay không?” Hứa Chí Quân say khướt hỏi.
“Ông già, ông đang nói bậy gì đó.” Diệp Trúc Bình thấy thế vội vàng ở dưới bàn đá vào chân Hứa Chí Quân một cái.
“Bố, bố nói gì thế? Hai người các con còn chưa có… Cái kia đâu ạ.” Giang Thành có chút ngượng ngùng mà nói.
Hứa Chí Quân sửng sốt hỏi lại: “Không có? Lần trước bố nghe hai đứa con nói nhẹ chút gì gì đó, chuyện này là sao đây?”
“Lúc đó con châm cứu cho Tình Nhi.” Giang Thành vội vàng giải thích.
“Việc này sao có thể chứ, không phải bố đã nói với con rồi sao, chuyện này con cần phải chủ động, phụ nữ giống như hạt cát, cần phải làm ướt…”
“Con ăn no rồi, con xin phép về phòng.” Hứa Tình trợn trắng liếc nhìn bố già của mình, buông đũa về phòng ngủ mình, bố thật là, uống say là nói lung tung.
“Nhìn đi, con gái tức giận rồi đấy.” Diệp Trúc Bình cũng có chút tức giận nói.
“Đừng để bụng, Giang Thành, con phải cường thế một chút đã biết chưa? Cho con một nhiệm vụ, tối hôm nay phải bắt được con của bố, không hoàn thành nhiệm vụ đừng tới gặp bố.” Hứa Chí Quân nói với Giang Thành bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Giang Thành cũng vô cùng xấu hổ, loại chuyện này nào phải là nhiệm vụ mà hoàn thành, nhưng ý tưởng này của bố vợ cũng khá tốt.
“Bố, con sẽ cố gắng hết sức, con uống rượu.” Giang Thành bưng chén rượu lên.
Giang Thành cũng không nghĩ tới bố vợ mình còn uống tiếp được, tới khi số rượu lần trước lấy từ Hỏa Linh Lung đã uống hết, thì Hứa Chí Quân mới đành phải về phòng ngủ.
Giang Thành cũng hơi say rượu về phòng ngủ, chỉ thấy trong phòng ngủ lạnh tối tăm, chỉ có ánh đèn mờ ảo trên đầu giường, Hứa Tình dựa vào đầu giường, đắp chăn trên người, khó khăn lắm ngăn trở ngực căng tròn, chỉ để lộ ra bả vai và cổ trắng như tuyết.
“Em vẫn chưa ngủ à?” Giang Thành nhìn Hứa Tình nói.
“Em đang đợi anh.” Hứa Tình nhẹ giọng nói.
“Muốn châm cứu phải không? Đợi anh đi rửa mặt đã, sau đó sẽ châm cứu cho em.” Giang Thành nói xong muốn đi vào nhà vệ sinh.
“Lại đây!”
“Sao thế?”
“Em bảo anh lại đây!” Hứa Tình nghiêm túc nói.
Giang Thành cảm giác không khí có chút không đúng, trái tim bỗng nhiên đập rộn lên, anh đi tới mép giường ngồi xuống hỏi: “Làm sao thế?”
Hứa Tình nhìn đôi mắt Giang Thành, tay nắm chặt lấy chăn che ở trước ngực, sau đó giống như hạ quyết tâm, cô buông lỏng tay ra, chăn từ trên người cô trượt xuống.
Tức khắc thân thể mềm mại hoàn mỹ không tì vết của Hứa Tình không hề che đậy hiện ra ở trước mắt Giang Thành.
 
 
 
 
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.