Chương trước
Chương sau
"Đại ca của mày?"
Trương Hổ thấy Đầu Trọc dẫn theo nhiều người như vậy tới, lập tức cười lạnh nói: "Vương Cường, từ khi nào mà mày cam lòng làm chó săn cho người khác vậy hả?"
Vương Cường không trả lời Trương Hổ, gã nói với Giang Thành: "Đại ca, chuyện nhỏ này không cần anh ra tay đâu, để em xử lý giúp anh là được."
Vương Cường biết hôm nay sẽ có người ra tay với Giang Thành cho nên sớm đã bảo đàn em của gã chuẩn bị từ trước, gã muốn lấy lòng Giang Thành.
 
"Cường Trọc, hôm nay mày nhất định phải xen vào việc của người khác hả?"
 
Trương Hổ cảnh cáo Vương Cường.
 
"Đương nhiên." Vương Cường cười lạnh một tiếng, trả lời.
 
Trước đây có thể coi Vương Cường và Trương Hổ là anh em của nhau, nhưng sau này Trương Hổ nương nhờ vào anh Vũ Địch, còn Vương Cường thì cảm thấy ngứa mắt với anh Vũ Địch nên không nương nhờ vào, từ đó hai người mới cãi nhau, tách ra.
 
Vốn anh Vũ Địch vẫn luôn muốn thu nạp Vương Cường, thế nhưng Vương Cường không chịu đồng ý, dựa vào lực lượng bản thân gắng gượng chống đỡ, gã đoán mình không thể chống đỡ được thêm bao lâu nữa, vậy nên mới vội vàng tìm kiếm một chỗ dựa lợi hại để tự bảo vệ mình.
 
Chính là vì lý do này nên Vương Cường mới muốn lấy lòng Giang Thành, bởi vì gã nhận ra Giang Thành là người của một dòng tộc lớn, hơn nữa không có bất kỳ dã tâm gì ở thành phố Lư Dương, là một người có thể dựa vào được.
 
Trương Hổ không ngờ tới chuyện Vương Cường sẽ nhúng tay vào chuyện này, vậy nên chỉ dẫn theo hai mươi người tới đây. Phe Vương Cường có chừng hơn ba mươi người, nếu so sánh số lượng thì Vương Cường có ưu thế hơn nhiều, nếu như đánh nhau thì sợ rằng phe gã không chiếm được ưu thế.
 
Thế nhưng Trương Hổ biết rằng nếu như gã không hoàn thành được nhiệm vụ của anh Vũ Địch thì kết quả của gã sẽ rất thê thảm.
 
Giang Thành thấy hai bên giương cung bạt kiếm với nhau, lắc đầu, thở dài một tiếng, đi thẳng về phía Trương Hổ.
 
"Mày tìm chết hả!"
 
Trương Hổ thấy Giang Thành đi thẳng về phía mình, hét lớn: "Không cần quan tâm tới Vương Cường, xử lý nó trước đã."
 
Đàn em của Trương Hổ lập tức liều chết lao về phía Giang Thành, Vương Cường cũng không ngờ Giang Thành sẽ đi thẳng tới đó, vội vàng lệnh đàn em xông tới giúp đỡ.
 
Chỉ là trong mắt Giang Thành lóe lên ánh lạnh, thân người hóa thành bóng mờ, xông thẳng vào trong đám người Trương Hổ.
 
Tiếng kêu rên liên tục vang lên, từng kẻ bị đánh bay ra bên ngoài, chỉ trong nháy mắt, đàn em của Trương Hổ đã bị phế bỏ.
 
"Mày... Mày..."
 
Trương Hổ trừng lớn hai mắt, gã còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể đã bị Giang Thành xách cổ áo, nhấc lên.
 
"Mày muốn chết!"
 
Trương Hổ vội vàng vung dao lên, chém thẳng vào đầu Giang Thành. Giang Thành đưa tay tóm chặt lấy cánh tay săn chắc mạnh mẽ của Trương Hổ, dùng lực bẻ mạnh.
 
Răng rắc!
 
Cánh tay cầm dao của Trương Hổ bị bẻ gãy, con dao rơi xuống dưới đất, Trương Hổ hét thảm một tiếng, gương mặt kinh hoàng nhìn về phía Giang Thành.
 
Khi nhìn vào trong đôi mắt Giang Thành, gã cảm thấy ánh mắt của đối phương lạnh lẽo tới mức có thể khiến thân thể gã đông cứng, giá rét tới tột cùng.
 
Kinh khủng, quá mức kinh khủng!
 
Giang Thành tóm Trương Hổ, lạnh lùng nhìn gã, thản nhiên nói: "Quay về nói cho anh Vũ Địch biết, nếu như còn dám chọc vào tao thì hãy tự lo cho cái mạng của gã đi."
 
"Tôi không phải người của anh Vũ Địch, tôi tới đây là để cướp tiền mà thôi." Trương Hổ vội vàng giải thích.
 
"Mày nghĩ tao sẽ tin vào lý do ngây thơ đó hay sao hả?" Giang Thành thản nhiên đáp.
 
Đương nhiên Giang Thành biết đám người này mượn danh nghĩa cướp của để giết chết chính mình, mục đích cùa chúng là để tránh liên quan tới anh Vũ Địch. Làm vậy thì dù Trương Hổ có thất bại thì cũng không có ai nghi ngờ đến anh Vũ Địch.
 
Thế nhưng Giang Thành đã nghe được tin tức anh Vũ Địch muốn ra tay với mình từ chỗ của Vương Cường, vậy nên chỉ cần suy nghĩ một chút là anh biết được Trương Hổ là người của ai.
 
"Cút đi!"
 
Sau khi nói xong, Giang Thành vung tay lên ném Trương Hổ xuống đất, Trương Hổ còn chưa kịp thoát ra khỏi ánh mắt lạnh lùng của Giang Thành, thân thể xụi lơ tại chỗ, không thể dùng sức được, đành phải lăn người rời khỏi chỗ này.
 
Vương Cường và đám đàn em của gã sững sờ nguyên tại chỗ, chẳng hiểu gì cả, quan sát tất cả mọi chuyện diễn ra.
 
Vốn Vương Cường còn định mượn cơ hội này để bán cho Giang Thành một ơn huệ, thế nhưng gã không thể ngờ rằng gã không cần phải ra tay, một mình Giang Thành đã giải quyết toàn bộ kẻ địch.
 
Thủ đoạn của Giang Thành quá đáng sợ, quá kinh khủng rồi.
 
Khi Vương Cường đang suy nghĩ những chuyện này, Giang Thành đã đi lên xe của Phương Lan Lan, rời khỏi chỗ này.
 
Vương Cường vô cùng xấu hổ, gã huy động đàn em tới định giúp Giang Thành một tay, để Giang Thành nợ mình một ơn huệ, thế như đối phương lại mạnh mẽ tới mức không cần giúp đỡ, Vương Cường đành phải lúng túng dẫn người rời khỏi.
 
Trương Hổ lăn lộn trốn ra phía bên ngoài, cánh tay bị gãy buông thõng xuống, dáng vẻ vô cùng chật vật.
 
"Chào anh, anh cần tôi giúp đỡ gì không?" Bảo vệ cổng thấy Trương Hổ chật vật như vậy thì vội vàng tiến tới hỏi thăm.
 
"Giúp đỡ con bà nhà mày ấy, cút đi." Trương Hổ tức giận chửi một câu, sau đó vội vàng chạy đi.
 
Bảo vệ cổng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, vốn anh có lòng tốt muốn giúp đỡ đối phương, cuối cùng lại ăn một câu chửi.
 
Đây là lần đầu tiên Trương Hổ cảm thấy sợ hãi, thấy lạnh lẽo tới tận xương tủy như vậy. Khi chạy tới một chỗ vắng vẻ, gã run rẩy dùng cánh tay nguyên vẹn rút điện thoại di động ra, bấm gọi cho anh Vũ Địch."
 
"Hổ, đã làm xong chuyện chưa?" Giọng nói bình tĩnh của anh Vũ Địch truyền ra.
 
"Anh... anh Vũ Địch, hỏng chuyện mất rồi."
 
"Hỏng chuyện rồi?"
 
"Vâng, hơn nữa đối phương còn biết là anh ra tay, còn bảo em truyền lời cho anh, nói nếu như anh tiếp tục ra tay thì cẩn thận tính mạng của anh đó."
 
"..."
 
Sau khi Trương Hổ nói xong thì anh Vũ Địch im lặng một lúc, khi Trương Hổ không biết phải làm sao thì anh Vũ Địch đột nhiên bật cười: "Ha ha ha, thú vị lắm, nếu đã như vậy thì để xem ai mới là người cần phải cẩn thận cái mạng của mình nào."
 
Nói xong, anh Vũ Địch cúp điện thoại luôn, vốn Trương Hổ còn định báo cho anh Vũ Địch về sự đáng sợ của Giang Thành, thế nhưng gã cũng biết được sự kinh khủng của anh Vũ Địch.
 
Trong suối nước nóng Khang Hinh, anh Vũ Địch mặc một chiếc áo choàng tắm sặc sỡ, nằm ở trên ghế đung đưa, ở bên cạnh anh ta có một người phụ nữ nằm ở trên ghế đu đưa, mái tóc đen dài xõa ra, vẻ bề ngoài xinh đẹp, lạnh lùng, mặc một chiếc áo choàng tắm che đi vóc dáng gợi cảm, cặp đùi thon dài trắng như tuyết uốn lượn lộ ra khỏi chiếc áo choàng tắm khiến cho ai thấy cũng phải suy nghĩ lung tung.
 
Người phụ nữ này không phải ai xa lạ, cô ta chính là viện trưởng bệnh viện số 1 thành phố Lư Dương.
 
"Viện trưởng Thẩm, quả nhiên những gì cô nói là đúng, tên Giang Thành này không hề đơn giản."
 
Ánh mắt anh Vũ Địch lướt qua cặp đùi quyến rũ lộ ra sau lớp áo choàng tắm của Thẩm Băng, bình tĩnh nói.
 
"Xem ra đàn em của anh đã thất bại rồi hả?" Thẩm Băng lạnh nhạt đáp.
 
"Tôi cho Trương Hổ đi, ngay từ đầu đã không hề nghĩ sẽ thành công rồi, tôi chỉ muốn thăm dò đối phương thôi." anh Vũ Địch không thèm để tâm, cười nói: "Nếu tôi muốn ra tay thật thì có cả ngàn phương pháp khiến Giang Thành âm thầm chết đi."
 
Thẩm Băng thấy anh Vũ Địch tự tin như vậy, nhếch mép cười: "Thật hả? Nếu như anh nghĩ như vậy thật thì rất có thể anh sẽ chết rất thảm đó."
 
Thẩm Băng biết rõ sự thay đổi của Giang Thành, sau khi tự sát, Giang Thành dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, y thuật cao siêu vô cùng, võ lực cũng rất mạnh mẽ, tư duy nhanh nhẹn, không dễ để đối phó với một người như vậy.
 
"Thật hả? Vậy viện trưởng Thẩm có biện pháp gì đối phó với Giang Thành không? Chẳng phải cô cũng rất tò mò hay sao?" anh Vũ Địch cười hỏi Thẩm Băng.
 
Thẩm Băng đứng dậy duỗi người, thản nhiên nói với anh Vũ Địch: "Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh cả."
 
Nói xong Thẩm Băng xoay người rời khỏi đây, dường như không hề đặt anh Vũ Địch vào trong mắt.
Thấy thái độ của Thẩm Băng lạnh nhạt như vậy, nụ cười trên gường mặt anh Vũ Địch biến mất.
 
Hừ, con đàn bà đê tiện, sớm muộn gì cũng có một ngày tao đè mày xuống giường, xem mày có còn kiêu ngạo được như bây giờ không.
 
Cho dù trong đầu anh Vũ Địch nghĩ như vậy thế nhưng anh ta cũng hiểu rõ bối cảnh của Thẩm Băng rất mạnh, hơn nữa cũng rất thần bí, hiện giờ anh ta không thể chọc nổi. Điều duy nhất anh ta làm được chính là tưởng tượng mình chơi Thẩm Băng mười nghìn lần.
 
"Không ngờ anh đánh nhau giỏi như vậy đó." Phương Lan Lan lái xe đưa Giang Thành tới phố cổ Hán Đường.
 
"Sao hả? Không phải là cô cũng muốn học đó chứ?" Giang Thành nhìn Phương Lan Lan, cười hỏi.
 
"Em không học cái đó đâu, em là thục nữ."
 
Giang Thành nghe Phương Lan Lan nhận xét mình như vậy không khỏi trợn trừng hai mắt lên, trước đó có người dám sờ eo của cô nàng này, cô ta quơ lấy chai rượu đập vỡ đầu người đó luôn, vậy mà là thục nữ hả?
 
"Này, ánh mắt của anh là có ý gì hả?" Phương Lan Lan thấy Giang Thành trợn trừng mắt lên.
 
"Không có gì cả, đi mua đồ nào."
 
Nói xong Giang Thành đi vào trước, Phương Lan Lan ở sau khinh bỉ Giang Thành một lúc mới đi theo Giang Thành vào trong.
 
Phố cổ Hán Đường không chỉ có những loại rượu nổi tiếng sản xuất theo kỹ thuật cổ xưa mà còn có rất nhiều bức tranh chữ cổ, tóm lại là tất cả những món đồ xưa cũ thì ở đây đều có đủ.
 
Giang Thành đi tới đi lui, đột nhiên ngửi thấy một mùi rượu rất kỳ lạ, anh quay đầu sang thì lập tức nhìn thấy một quán bar được trang trí theo phong cách cổ đại, tinh tế, vừa nhìn qua là biết đây là chỗ rất cao cấp, trên biển ghi quán bar Linh Lung.
 
Đi vào trong quán bar, Giang Thành thấy có khá đông người vây quanh sân khấu.
 
Bên trên sân khấu có một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi, cô ta mặc một bộ sườn xám vạt ngắn màu đỏ, tà áo xẻ rất cao, lên tận tới bẹn. Bộ sườn xám này khiến đôi chân thẳng tắp của cô ta lộ ra, nửa thân trên quyến rũ của cô ta cũng được bộ sườn xám thể hiện ra hết, khiến vòng một đầy đặn đáng để kiêu ngạo được nổi bật.
 
Nhưng bề ngoài của cô ta lại không hợp với bộ quần áo đó, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, bờ môi đỏ như lửa đang hút thuốc lá, trên người tỏa ra khí chất cổ xưa xen lẫn quyến rũ, cô ta đúng là một báu vật sexy mà.
 
Lúc này bàn tay ngọc của cô đang cầm một vò rượu bằng gốm, liên tục đưa lên hạ xuống, từng chút rượu rơi vào trong chiếc bát sứ, hiển nhiên là cô ta đang dùng kỹ thuật pha chế rượu tây để pha chế cocktail rượu trắng Trung Quốc.
 
Thuốc lá! Rượu mạnh! Người đẹp!
 
"Wow, là chị Linh Lung kìa, chị ấy không thường xuyên tới đây pha rượu đâu." Phương Lan Lan kinh ngạc thốt lên.
 
"Ai hả?"
 
"Đó chính là chị Linh Lung, tên thật là Hỏa Linh Lung, là bartender nổi tiếng nhất ở thành phố Lư Dương của chúng ta, một ly giá hai mươi nghìn lận, em từng uống một lần, nhưng cay lắm, em không uống được." Phương Lan Lan giải thích cho Giang Thành hiểu.
 
"Quá đắt rồi."
 
Giang Thành cảm thán một câu, một ly rượu giá hai mươi nghìn, người bình thường sao có thể uống nổi. Nhưng Giang Thành nhìn thấy có khá đông người đang hô tên, chuẩn bị mua ly rượu đắt như vậy.
 
"Không đắt, để em mời anh uống." Phương Lan Lan nói xong, hô tên.
 
Hỏa Linh Lung điều chế một ly rượu xong, đặt vò rượu xuống, ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc lá trên miệng xuống, từng làn khói phun ra ngoài, khiến cô ở sau lớp khói càng thêm phần hấp dẫn hơn.
 
"Giang Thành, anh cũng ở chỗ này hả? Loại người như anh cũng tiêu nổi tiền ở chỗ này hay sao?"
 
Một giọng nói chói tai truyền vào trong tai Giang Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.