Chương trước
Chương sau
Hai tay Giang Lai xách túi đồ Giang Thành đã mua cho mình trước người, có hơi căng thẳng nhìn Giang Thành hỏi: “Sao anh lại tốt với em như vậy?”
Giang Lai biết, mặc dù Giang Thành nói đối xử với mình như em gái. Nhưng bọn họ chỉ mới gặp nhau có hai lần, Giang Thành đã đối xử với cô ấy tốt như vậy. Vừa cứu cô ấy, vừa dẫn cô ấy đi ăn, vừa mua cho cô ấy bộ đồ mắc như vậy.
Người vừa mới gặp mặt có hai lần đã đối xử với cô tốt như vậy, trong lòng Giang Lai thật sự cảm thấy có chút không chân thực. Cho nên cô ấy vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Giang Thành cười nói: “Ngốc ạ, anh đối xử với em tốt như vậy đương nhiên là vì anh xem em như em gái.”
“Nhưng chúng ta cũng không phải là anh em ruột.” Giang Lai nói: “Anh trai em từng nói, có người bỗng dưng đối xử tốt với em thì em phải cẩn thận một chút.”
Giang Thành nghe thấy câu này thì lập tức bật cười. Quả thực trước kia mình đã từng nói lời này với em gái.
Dù sao thì em gái mình thực sự rất đẹp, cho dù là người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ nổi lên tâm tư. Cho nên Giang Thành từng nói câu này với Giang Lai, chẳng ngờ cô nhóc này lại dùng nó lên người mình.
“Giang Lai, thực ra anh đối xử với em tốt như vậy vì anh trai của em từng nói. Cậu ấy nói người em gái là em chính là người nhà mà cậu ấy quan tâm nhất. Hiện tại cậu ấy đã không còn, đương nhiên anh phải giúp cậu ấu chăm sóc em thật tốt rồi.” Giang Thành nói rồi vươn tay xoa đầu Giang Lai.
Giang Lai nghe thấy lời Giang Thành thì trong chớp mắt vành mắt cô lại chứa đầy nước mắt long lanh. Quả nhiên anh trai cô vẫn quan tâm mình nhất.
Bỗng chốc Giang Lai bổ nhào vào lòng Giang Thành, ôm chặt lấy Giang Thành, giọng nói có chút run rẩy nói: “Em biết rồi, sau này em nhất định sẽ đối xử với anh như anh trai của em.”
“Có chuyện gì hãy gọi điện cho anh.” Giang Thành để lại số điện thoại cho Giang Lai, mỉm cười vỗ vào sau lưng Giang Lai, nói: “Được rồi, trở về đi! Không còn sớm nữa, đừng nên để ba mẹ lo lắng.”
Giang Lai khẽ gật đầu, bèn buông Giang Thành ra, vẫy vẫy tay với Giang Thành rồi tiến vào cổng khu nhà cũ nát.
Thấy Giang Lai đã về nhà, Giang Thành cũng mỉm cười, quay người rời khỏi nơi này.
Trong nhà Hứa Tình.
“Giang Thành, sao trễ như vậy con mới trở về.” Hứa Chí Quân Thấy Giang Thành vào phòng thì chau mày nói.
Hứa Chí Quân phát hiện hai ngày này biển hiện của Giang Thành có chỗ khác lạ. Trước kia luôn cùng Hứa Tình trở về nhà, căn bản không ở ngoài một mình. Nhưng Giang Thành của hiện tại cả ngày chỉ đi có một mình.
Hứa Chí Quân cũng biết giữa Giang Thành và con gái mình, vẫn chưa có tiến triển thực sự. Cho nên hôm nay ông ấy chuẩn bị nói chuyện với Giang Thành một chút. Không ngờ hôm nay Giang Thành lại trở về nhà muộn như vậy.
“Ba, con ở bên ngoài có chút chuyện, đã về muộn rồi.” Giang Thành mỉm cười tiến vào trong phòng.
Hứa Chí Quân đặt ly trà trong tay xuống, rót một ly nước cho Giang Thành, nói: “Nào nào nào, đến ngồi bên cạnh ba.”
Mặc dù Giang Thành có chút nghi hoặc nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Hứa Chí Quân, hỏi: “Ba, có chuyện gì vậy.”
Hứa Chí Quân thở dài một hơi, nhìn Gianh Thành nói: “Giang Thành, có chuyện gì cũng phải nói thật với ba. Có phải Tình nhi lạnh nhạt với con cho nên bây giờ con ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác rồi không?”
Giang Thành nghe thấy lời của Hứa Chí Quân thì trong lòng cảm thấy cạn lời. Ông già này lại nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì rồi, sao lại có thể cho rằng mình ở bên ngoài tìm phụ nữ chứ?
“Ba, ba nghĩ gì vậy. Hứa Tình đẹp như vậy, sao con lại có thể tìm phụ nữ ở bên ngoài,” Giang Thành bất lực cười, nói.
“Giang Thành, con đừng cho rằng ba không biết. Hiện tại hai con căn bản không hề cùng nhau lên giường ngủ. Lúc mẹ con thu dọn phòng đã nhìn thấy đồ con trải dưới sàn, chẳng qua bà ấy không tiện nói thẳng ra mà thôi.” Hứa Chí Quân nói.
Lúc này Giang Thành mới biết, hóa ra bố vợ mình đã biết cả rồi.
Ban đầu Hứa Chí Quân cảm thấy chuyện con gái mình, mình sẽ không quản. Nhưng chuyện này cứ kéo dài mãi, thì có thể Giang Thành thực sự sẽ xảy ra vấn đề. Đến lúc đó Giang Thành xảy ra chuyện rồi, thì cái mặt già này của mình sẽ vứt đi đâu chứ?
Hứa Chí Quân thở dài một hơi, nói với Giang Thành: “Giang Thành à, ba nói con nghe. Đối xử với phụ nữ giống như đối xử với hạt cát vậy.”
Giang Thành nghĩ một chút, nói: “Ba, ý của ba là, phụ nữ giống như hạt cát, không thể nắm quá chặt, càng chặt thì mất sẽ càng nhanh, phải không?”
Hứa Chí Quân lắc đầu, tình ý sâu xa nói: “Ý của ba là, phụ nữ giống như hạt cát, phải nghĩ cách khiến họ trở nên ẩm ướt, như vậy mới có thể dễ dàng nằm bắt được.”
“Phụt!”
Giang Thành đang chuẩn bị uống nước, đã nhịn không nổi mà phun thẳng ra. Anh còn cho rằng Hứa Chí Quân muốn nói triết lý gì, chẳng ngờ ông ấy lại nói mấy lời không đứng đắn như vậy.
Nhưng mà nghĩ cũng đúng, ông ba vợ này của mình nói rất có đạo lý. Nghĩ cách khiến phụ nữ trở nên ẩm ướt, như vậy thực sự muốn nắm bắt thế nào cũng đều có thể. Nhưng ba vợ mình đối với con gái mình cũng đủ ác.
“Ba, bạ lại nói bậy gì đó!”
Giọng nói bất mãn của Hứa Tình truyền đến.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn thì thấy Hứa Tình đang bọc khăn tắm trên người, tóc ướt sườn sượt đang tức giận nhìn chằm chằm về phía này.
Hứa Chí Quân cũng không ngờ những lời này lại bị Hứa Tình nghe thấy. Vốn dĩ ý của ông ấy là muốn nói với Giang Thành, đối xử với con gái mình phải mạnh mẽ ngang ngạnh chút, không thể cứ nuông chiều con bé được. Nhưng nhất thời không nghĩ được ẩn dụ tốt nên mới nói như vậy.
“Khụ, khụ, không có gì.” Hứa Chí Thành ho khang rồi uống một ngụm nước, nói: “Tình nhi, sau này con phải tiếp xúc nhiều với Giang Thành một chút. Hôm nay Chu Lân gọi điện thoại đến nói Giang Thành đã trị hết bệnh lâu năm của con trai nhà họ Triệu. Nó nỗ lực như vậy không phải vì con sao, con đừng cứ mãi ôm chuyện trước đây không buông như vậy.”
Hứa Tình đóng cửa phòng lại, cơ thể dựa vào cửa. Trong lòng cô cũng đầy sự bất lực. Từ sau khi xảy ra chuyện từ rất lâu về trước kia, thì cô đã có di chứng tâm lý, có sự chống cự khi tiếp xúc với đàn ông.
Nên cô lựa chọn kết hôn trên hình thức với Giang Thành cũng vì không muốn cha mẹ lo lắng, nhưng bệnh của cô lại chẳng hề có dấu vết tốt lên.
Có lẽ mình nên tiếp xúc nhiều một chút với đàn ông, có thể tốt hơn?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng nghĩ đến để một người đàn ông ngủ bên cạnh mình thì trong lòng Hứa Tình lại chẳng hề thoải mái.
Nghĩ vậy, Hứa Tình vẫn lấy chăn đệm của Giang Thành ra, trải xuống đất. Cô thì cởi khăn tắm trên người xuống, đổi một bộ đồ ngủ bằng tơ mát lạnh, rồi nằm lên giường, ngủ.
Sáng hôm sau, cả nhà đang ăn sáng thì Hứa Tình nói với Giang Thành: “Hôm nay em phải đến công ty ba mẹ một chuyến, anh cũng đi cùng em nhé.”
“Vậy bên phía bệnh viện?”
“Bên phía bệnh viện em đã nói giúp anh rồi.” Hứa Tình nói.
Giang Thành gật đầu, rồi đáp ứng. Dù sao thì chứng chỉ tư cách bác sĩ của mình vẫn còn chưa có. Hiện tại anh cũng không có cách nào đi thử nhận phẫu thuật, đến bệnh viện cũng không có nhiều công việc.
Thực ra tối qua Hứa Tình cũng đã nghĩ, có lẽ mình cũng nên nghe lời ba, tiếp xúc nhiều với Giang Thành.
Tập đoàn Khanh Thụy cha mẹ Hứa Tình kinh doanh là công ty nghiên cứu phát triển sản phẩm Dược mỹ phẩm. Vừa hay Hứa Tình học y cho nên có một chức danh có tiếng không có miếng là chủ nhiệm trong trung tâm nghiên cứu phát triển của tập đoàn Khang Thụy, quản lý giám sát thành phần của sản phẩm Dược mỹ phẩm.
Hôm nay lại là ngày nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, Hứa Tình phải đến trung tâm nghiên cứu phát triển. Vừa khéo dẫn Giang Thành cùng đi, cũng xem như tiếp xúc nhiều một chút.
Hứa Tình lái xe đưa Giang Thành đến trung tâm nghiên cứu phát triển của tập đoàn Khanh Thụy, nơi này là tòa nhà nhỏ hai tầng độc lập, tách biệt với xưởng sản xuất.
“Chủ nhiệm Hứa, hoan nghênh, hoan nghênh!”
Vừa mới xuống xe, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, mặc chiếc áo khoác trắng mang gương mặt đầy ý cười tiến lên nghênh đón.
Người này chính là Chu Vinh, phó chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu và phát triển của tập đoàn Khanh Thụy. Thực ra trong lòng anh ta vẫn luôn thương nhớ Hứa Tình. Dẫu sao thì gia thế Hứa Tình tốt như vậy, bề ngoài cũng không có chỗ nào bắt bẻ.
Chu Vinh đang nhìn Hứa Tình thì bỗng dưng anh ta phát hiện còn có một người đàn ông bước xuống xe từ ghế lái, nụ cười trên mặt anh ta bỗng cứng đờ lại.
“Chủ nhiệm Hứa, người này là?” Chu Vinh hỏi.
“Là chồng tôi, Giang Thành.” Hứa Tình nói.
Chu Vinh nghe vậy thì sắc mặt lập tức lạnh đi, thậm chí trong mắt cũng chứa đầy địch ý mà nhìn Giang Thành,
Đương nhiên Chu Vinh biết Hứa Tình đã kết hôn, nhưng anh ta vẫn luôn không chết tâm. Vì anh ta biết Hứa Tình tìm một y tá nhu nhược đến làm con ở rể. Anh ta cảm thấy loại đàn ông như vậy không xứng ở cùng với Hứa Tình.
Mình là sinh viên ưu tú hàng đầu của đại học khoa y Thanh Hoa, lẽ nào mình có thể thua kém với một y tá như vậy sao?
“Thì ra là chồng của chủ nhiệm Hứa. Tôi là Chu Vịnh, rất vui được gặp mặt, rất vui được gặp mặt.” Chu Vinh cười rồi vươn tay ra với Giang Thành.
“Giang Thành.” Giang Thành cũng cảm nhận thấy địch ý trong mắt của Chu Vinh nên chỉ trả lời đơn giản một câu.
Chu Vinh cũng cảm nhận được thái độ khinh thường của Giang Thánh, trong lòng nhịn không được mà nổi đóa. Một tên ở rể, có gì mà đắc ý chứ.
Nhưng Chu Vinh cũng biết, mình không thể nổi nóng, chỉ đành mỉm cười dẫn hai người tiến vào trung tâm nghiên cứu và phát triển.
“Chào chủ nhiệm Hứa!”
“Chào chủ nhiệm Hứa!”
Nhân viên nghiên cứu trong trung tâm nghiên cứu và phát triển nhìn thấy Hứa Tình tiến vào thì vội vàng đứng dậy chào.
Họ cũng nhìn thấy Giang Thành bên cạnh Hứa Tình, trong mắt không ít đàn ông lộ ra ánh mắt khinh thường. Vì họ đã sớm nghe người khác nói, Giang Thành là người ở rể, là tên ăn bám, làm y tá trong bệnh viện qua ngày. Cho nên họ có hơi xem thường Giang Thành.
Đám đàn ông người người đều bắt đầu thương tiếc, một người phụ nữ tốt như Hứa Tình sao lại tìm một người như vậy làm chồng chứ.
Hứa Tình hơi gật đầu, nói: “Sản phẩm mới nghiên cứu lần này của chúng ta, thế nào rồi?”
Chu Tống lập tức lấy chiếc lọ nhỏ đã chuẩn bị từ trước ra. Bên trong chứa kem, nói: “Chủ nhiệm Hứa, đây là kem BB mà thôi tự mình nghiên cứu phát triển ra. Thành phần hoàn toàn là thuốc trung. Có tác dụng dưỡng trắng, dưỡng ẩm, xóa bỏ vết thẹo vân vân.”
Chu Vinh nói xong câu này thì trên mặt của nhân viên nghiên cứu khác đều lướt qua ý không hài lòng. Cái đó rõ ràng là cả đội mình nghiên cứu phát triển ra, sao lại thành bản thân anh ta nghiên cứu phát triển được.
“Thuần thuốc trung?” Hứa Tình hơi kinh ngạc, hỏi: “Vậy một lọ nhỏ như thế này, định giá bao nhiêu?”
“Bốn ngàn chín trăm tệ!” Chu Vinh nói.
Quả nhiên, Hứa Tình đã nghĩ vậy. Sản phẩm hóa trang có thể dùng thuần thuốc Trung thì sao có thể rẻ được.
Hứa Tình cầm lấy cái lọ nhỏ trong tay Chu Vinh, đưa cho Giang Thành, hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
Giang Thành lấy lọ nhỏ qua, đặt dưới mũi ngửi một chút.
Chu Vinh thấy vậy, lập tức cười nói: “Anh Giang đã có thể kết hôn với chủ nhiệm Hứa, chắc cũng không phải là người học hành qua loa. Không thì bình luận sản phẩm này một chút đi, thế nào?”
Chu Vinh biết Giang Thành là một y tá sao có thể học vấn, kiến thức gì chứ. Anh ta nói như vậy là muốn Giang Thánh mất mặt trước Hứa Tình mà thôi.
Sau khi Giang Thành ngửi một chút thì lắc đầu nói: “Một lọ rác!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.