Ờm, không có gì, gần đây một người bạn của anh cũng tới Bồ Thành làm việc, cho nên anh mới thốt ra vậy thôi… Lâm Dương vội vàng bịa chuyện.
“Thật sao? Tóm lại anh về nhanh chút đi”
Tô Nhan vội vàng ngắt điện thoại.
Lâm Dương chân chừ một lát, sau đó vẫn đi xe vê nhà. Đương nhiên, nơi được gọi là nhà đó thực ra đối với anh mà nói, đã không còn là nhà nữa, thậm chí Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang cũng không còn coi anh là con rể nữa rồi.
Quả nhiên, vừa vào cửa, Hứa Ngọc Thanh đã mang vẻ mặt lạnh lùng, hừ một tiếng: “Tô Nhan! Là con gọi tên này tới đây đúng không?”
“Mẹ, được rồi, mẹ bót nói hai câu đi”
“Bót nói hai câu? Mẹ nói cho con biết, chồng con chỉ có thể là chủ tịch Lâm, người khác nhất định không được!
“Người khác, Lâm Dương đã giúp mẹ rất nhiêu lần rôi, mà mẹ lại chưa bao giờ nhớ đến cái tốt của người khác sao?” Tô Nhan tức giận đáp.
Hứa Ngọc Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà họ Hứa lần trước nên lại nhịn xuống, bà †a hừ một tiếng, không mở miệng thêm.
Lý Giang liếc mắt nhìn Lâm Dương, cũng không nói lời nào. Lâm Dương nhìn thoáng qua hai người, sau đó lập tức đi về phía Tô Nhan.
“Đang yên lành, đi tới Bồ Thành làm gì? Hay là đừng đi thì hơn?”
“Bây giờ Giang Thành nguy hiểm như vậy, em nhất định phải đi tới bên đó tránh sóng gió”
“Tránh sóng gió?”
“Anh không xem thời sự sao? Học viện phái Nam Y xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4084074/chuong-3027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.