“Nếu không thì sao chứ? Chẳng lẽ thật sự thuê cô ta à?” Lâm Dương nhìn qua Mã Hải rồi hỏi. “Tôi cho rằng chủ tịch Lâm quen biết với cô †a”
“Chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi. Tôi không cần thiết phải giúp đỡ cô ta, tôi chỉ muốn để cho cô ta hiểu một điều, cho nên mới phải ngồi đây”
“Để cho cô ta hiểu ra điều gì thế?”
“Tuyệt đối đừng mắt chó coi thường người khác” Lâm Dương thản nhiên đáp, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài văn phòng. “Mã Hải, tôi còn phải ra ngoài mấy ngày, trong khoảng thời gian này, ông, Thủy Bình Vân và đám người Huỳnh Lam nhất định phải tăng cường lực lượng an ninh ở Giang Thành, một khi Hồng Nhan Gốc có hành động, các người nhất định phải nhanh chóng rút khỏi Giang Thành, hiểu chưa?”
“Vâng chủ tịch Lâm” Mã Hải lập tức đáp. Lâm Dương khẽ gật đầu, đi vào trong thang máy, chuẩn bị đến học viện Phái Nam Y.‘Thế nhưng ngay khi anh vừa đi từ thang máy ra đại sảnh Tầng một.Bốp một tiếng, một âm thanh vang dội truyền đến, sau đó là tiếng quát mắng.“Đồ gái điếm thối tha, mày biết bộ quần áo này đắt đến mức nào không? Đây là thứ mà mày có thể bồi thường nổi à? Nhanh quỳ xuống cho tao”
Nghe thấy như thế, Lâm Dương nhướng mày, nhìn về phía phát ra giọng nói, lập tức nhìn thấy cô gái vừa rồi đang bị một nam một nữ ngăn cản trách mắng. Cô gái kia che mặt, dáng vẻ ủy khuất, cơ thể run rẩy, sắp đứng không vững.Xung quanh có rất nhiều người, tất cả bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083955/chuong-2908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.