Mà người trước mặt, là Trang Tuấn Hùng, em trai của Trang Tuấn Kiệt người bị anh đánh bại tối qua! Tối hôm qua anh trai bị nhục nhã như vậy, tất nhiên là Trang Tuấn Hùng sẽ không cho Tân Tuấn Minh vẻ mặt hòa nhã gì, huống chỉ tên này còn là con riêng, ở nhà họ Trang ngay cả danh phận đều không có, sao anh ta có thể để mắt? “Chuyện này đâu liên quan tới tôi?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, tất nhiên là không muốn.
Trang Tuấn Hùng nổi giận: “Cậu có ý gì? Cậu không coi mình là người nhà họ Trang hả? Được, vậy thì làm phiên cậu nhanh cút đi! Cút ra khỏi sơn trang, nơi này không có vị trí của cậu!”
Lâm Dương chau mày, liếc mắt nhìn Trang Tuấn Hùng, suy nghĩ một lát vẫn đứng dậy, đi qua chào hỏi khách khứa.
Vì Kim Ô Đan, chỉ có thể nhịn xuống.
Nếu bị đuổi khỏi sơn trang, vậy thì có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
“Ôi chao, ai ôi, ôi chao, ai ôi, ôi chao, ai ôi, cậu gấp cái gì? Tôi còn chưa nói với cậu là cậu đi chào hỏi khách nào mài” Trang Tuấn Hùng chạy tới, người ở phía Sau anh ta cười ha ha, cả đám lộ ra trào phúng.
Lâm Dương nhìn anh ta.
Chỉ thấy Trang Tuấn Hùng chỉ một đám người ngồi chính giữa sân chỗ võ đài cách đó không xa, nói: “Này, cậu qua đó châm trà cho bọn họ, hầu hạ những người đó là được rồi!”
“Hửm?”
Lâm Dương nhìn những người đó.
Chỉ thấy đám người kia đều mặc trường bào đường vân màu đỏ sậm, gương mặt trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083844/chuong-2797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.