Tô Nhan kéo cánh tay Lâm Dương, trừng Tần Tuấn Minh nói.
Đôi mắt hẹp dài của Tần Tuấn Minh hơi híp lại.
“Cho nên Tô Nhan, em đang chọc anh tức giận sao?”
Giọng nói cũng chậm rãi trở nên lạnh lùng.
Tô Nhan im lặng một lát, lạnh nhạt nói: “Anh để Lâm Dương rời đi trước đi.”
“Anh ta có thể đi bất cứ lúc nào, thực tế là anh nhìn anh ta luôn thấy chướng mắt.”
Tân Tuấn Minh nhún vai.
Tô Nhan thấy thế, lập tức dùng khuỷu tay đụng vào Lâm Dương, nhỏ giọng nói: “Anh còn thất thần làm gì? Nhanh đi đi” Lâm Dương im lặng một lát, xoay người rời đi.
Hành động này lập tức khiến một số người vây xem cười nhạo.
“Lâm Dương này, xứng đáng là vua cắm sừng ở Giang Thành chúng tai”
“A, ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được, vậy mà anh †a rời đi như thế”
“Cũng không mang do dự.”
“Thật sự là một tên ngốc!”
“Nhưng mà Tô Nhan đúng là người phụ nữ tốt, nếu là tôi, đã sớm đá tên phế vật này đi rồi.”
“Đúng vậy! Giọng nói nhỏ vụn truyền ra.
Tần Tuấn Minh cũng có chút thưởng thức, im lặng gật đầu, nhưng người phụ nữ anh ta nhìn trúng, sao có đạo lý không chiếm? “Tô Nhan, bây giờ thế nào đây? Đồng ý với anh, gả cho anh được không? Anh đảm bảo nhất định sẽ quang minh chính đại cưới em vào cửa! Nếu em thật sự khó xử, hay là… Anh ở rể nhà họ Lý em, làm người ở rể, thế nào?” Tân Tuấn Minh tiếp tục nói.
Thâm tình, thành ý đều biểu hiện vô cùng nhuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083807/chuong-2760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.