Mọi người ngẩn ra, đưa mắt nhìn.
“Nguyên Tinh? Tào Đức Duy?”
Gia Linh kinh hãi kêu lên.
“Hả? Bé gái, vậy mà nhận ra lão phu?”
Nguyên Tinh hơi bất ngờ.
“Vậy mà hai người xuất hiện ở đây… Vậy có phải… Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ, đã thân phục bác sĩ Lâm hay không?”
Gia Linh nhỏ giọng nói.
“Chúng tôi chịu ân của Thần Quân dạy bảo, không có gì báo đáp!”
Nguyên Tinh nói.
“Hừ, các người sống tới từng này tuổi, vậy mà lại đi làm chó săn cho tên ranh con này, đúng là buồn cười, Nguyên Tinh, Tào Đức Duy! Niệm tình hai người đều là nhân vật đứng đầu, không bằng thế này đi, tôi phá lệ tuyển hai người làm đồ đệ của tôi, thế nào? Hồng Nhan Cốc tôi không nhận đệ tử nam! Nếu hai người gật đầu, tôi sẽ phá lệ cho hai người vào!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc mỉm cười nói.
“Hừ, cốc chủ đại nhân đang xem thường người nào thế?” Tào Đức Duy hừ lạnh.
“Sao thế? Các ông không muốn tu luyện thiên đạo à? Các ông đã một đống tuổi rồi, không còn nhiều ngày giờ nữa đâu! Nếu như không chịu truy tìm thiên đạo, các ông còn mấy năm sống nữa? Chẳng lẽ… Các ông không muốn sống Vĩnh viễn sao?”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc dụ dỗ.
“Bà đừng có mà dùng tà thuyết mê hoặc người khác!” Nguyên Tỉnh la lên, càng tức giận hơn.
Tào Đức Duy không nói một lời.
Lâm Dương nối hai tay bị rách vào, dùng kim châm cứu che lại, mới có thể cử động cánh tay.
Anh nhỏ giọng nói: “Nguyên Tinh, Tào Đức Duy, đừng nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083797/chuong-2750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.