Chỉ thấy Trịnh Mai Anh chửi ầm lên: “Em làm phản có phải không? Dám đối nghịch với sư tỷ em à?”
“Sự tỷ, chị..”
“Cút sang một bên, hiện giờ Kỳ Lân bị thương rất nặng, đừng chậm trễ việc chữa trị vết thương cho anh ấy!” Trịnh Mai Anh trực tiếp đẩy Mai Tuyết Hương ra, ngồi xổm xuống tự mình băng bó vết thương cho Lâm Dương.
Một màn này khiến mọi người sợ ngây người.
Cũng khiến Lâm Dương nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều không phải là người có ý chí sắt đá! Tuy trí nhớ cùng với lối suy nghĩ của bọn họ đều bị Hồng Nhan Cốc đắp nặn lại lần nữa, nhưng con người dù sao cũng là con người, không phải con rối.
“Cảm ơn cô”
Lâm Dương thở ra một hơi, mỉm cười nói với Trịnh Mai Anh.
Cơ thể Trịnh Mai Anh hơi run rẩy, đôi má ửng hồng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Đừng bày ra bộ dạng này với tôi, tôi chỉ báo đáp ơn cứu mạng của anh mà thôi, không có ý gì khác, biết không?”
“Ừm”
Lâm Dương cười nói.
Trịnh Mai Anh thuần thục xử lý xong vết thương cho Lâm Dương, nói: “Vết thương của anh rất nghiêm trọng, ít nhất phải tĩnh dưỡng bảy tám ngày mới có thể xuống giường! Bây giờ chúng tôi đưa anh tới chỗ Nhã Nam sư muội!”
“Đưa tôi tới đó sao? Nhưng mà… Các cô nói với sư môn thế nào đây?”
Lâm Dương hỏi.
“Chuyện này thì anh không cân lo, tôi tự có biện pháp!” Trịnh Mai Anh bình tĩnh nói.
Trong mắt Lâm Dương xuất hiện hoang mang, nhưng không hỏi nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083745/chuong-2698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.